Là tại nàng thôi! Đáng đời!
Một tháng trước, Lý Tịch bị trọng thương ở trên chiến trường, lâm vào hôn mê sâu, tánh mạng bị đe dọa.
Tất cả mọi người cho rằng lần này chắc là Lý Tịch không qua được, người bên cạnh thậm chí đã làm tốt công tác chuẩn bị báo tang, nhưng không ngờ sau ba ngày hôn mê, hắn bỗng nhiên tỉnh.
Sau khi Lý Tịch tỉnh lại liền có thêm một năng lực…
Hắn chỉ cần nhìn chăm chú đôi mắt đối phương, qua một nhịp thở là có thể nghe được đối phương suy nghĩ cái gì.
Hắn không biết năng lực này tới như thế nào? Cũng không biết nó sẽ liên tục bao lâu?
Nhưng hắn biết, chuyện này quyết không thể nói cho người khác.
Đây là bí mật chỉ thuộc về một mình hắn.
Lúc này, tất cả những ý tưởng trong lòng Hoa Mạn Mạn đều một chữ không lọt, rành rọt truyền vào lỗ tai Lý Tịch.
Theo lý thuyết, chắc chắn Lý Tịch sẽ tức giận.
Không ai có thể chịu đựng chính mình bị mắng thành là một kẻ cực độc ác.
Nhưng Lý Tịch không những không giận, ngược lại nhếch môi mỏng lên, lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi hắn xuất hiện.
Dung mạo hắn vốn đã bắt mắt, cười như vậy lập tức càng thêm phong hoa tuyệt đại.
Hoa Mạn Mạn nhìn mà ngây ngốc.
Cho dù nàng đã từng lướt mạng ngắm vô số trai đẹp thì cũng không ai có thể so sánh được với nam nhân trước mặt có thể nói là yêu nghiệt này.
Lý Tịch cười nói: “Nói rất hay.”
Hoa Mạn Mạn nghĩ đến hiệu quả nịnh hót của chính mình, nghĩ thầm quả nhiên lời nịnh nọt có thể giúp qua vạn cửa ải, người xưa quả nhiên không nói ngoa!
Nàng e lệ ngượng ngùng nói: “Lời thiếp thân nói là thật, Vương gia quá khen.”
Nụ cười trên mặt Lý Tịch lúc này lại phai nhạt vài phần.
Hắn hỏi một câu khó hiểu.
“Đều là nói thật sao?”
Hoa Mạn Mạn không hề do dự gật đầu: “Đúng vậy!”
Lý Tịch như là mất đi mọi hứng thú, ném quạt sang một bên, tựa lưng vào ghế ngồi, lười nhác gọi một tiếng.
“Vọng Bắc.”
Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Một nam tử cao lớn mặc y phục đen đi vào.
Hắn tên là Trần Vọng Bắc, là một trong những tâm phúc tin cậy nhất bên cạnh Chiêu Vương, đồng thời cũng là thống lĩnh doanh trại bảo vệ riêng của Chiêu Vương.
Sau khi Trần Vọng Bắc tiến vào cũng không thèm nhìn tân nương tử xinh đẹp ngồi ở trên giường, lập tức đi đến trước mặt Chiêu Vương, chắp tay, khom người chào hỏi.
“Vương gia có sai bảo gì ạ?”
Lý Tịch: “Nơi này quá nhàm chán, bổn vương muốn đi ra ngoài hít thở không khí.”
“Vâng.”
Trần Vọng Bắc không hỏi nhiều, lập tức duỗi tay nắm lấy tay cầm xe lăn, chuẩn bị đưa Chiêu Vương ra ngoài thông khí.
Khoảnh khắc xoay người, khóe mắt Lý Tịch liếc Hoa Mạn Mạn một cái.
Thấy nữ nhân này ngồi yên trên giường, trong mắt chứa đầy nước mắt, như là một con thỏ nhỏ vô cùng đáng thương, cực kỳ ấm ức.
Chú ý tới tầm mắt Chiêu Vương nhìn về phía chính mình, Hoa Mạn Mạn theo bản năng đứng lên, tiến lên hai bước, dùng giọng điệu cầu xin hỏi.
“Vương gia muốn đi đâu? Có thể mang thiếp thân theo hay không? Thiếp thân…… Thiếp thân không muốn ở đây một mình.”
Trần Vọng Bắc thấy thế, biết nữ nhân này không muốn phòng không gối chiếc trong đêm tân hôn.
Nàng là nhũ nhân mới thành hôn, nếu đêm tân hôn không giữ được Vương gia lại, việc này lan truyền ra ngoài, người ngoài nhìn nàng thế nào? Ngày sau nàng ở trong vương phủ sinh sống ra sao đây?
Nhưng tưởng tượng đến nữ nhân này lúc trước ở trong bá phủ lấy cái chết đe dọa không chịu gả cho Chiêu Vương, làm hại Chiêu Vương mất hết thể diện, Trần Vọng Bắc lại cảm thấy hả giận.
Là tại nàng thôi! Đáng đời!
Lý Tịch yên lặng nhìn Hoa Mạn Mạn, hắn rõ ràng nghe được ý nghĩ trong lòng nàng lúc này.
“Đi đi đi! Ca ca ngươi cứ mạnh dạn bước về phía trước đi, đừng quay đầu lại! Chờ ngươi đi rồi, ta có thể một mình độc chiếm một cái giường lớn, ha ha ha!”
Tiếng cười to kia quanh quẩn ở bên tai hắn, thật lâu không tiêu tan.
Đôi môi mỏng của Lý Tịch lại nhẹ nhàng cong lên, mỉm cười đầy ẩn ý.
“Nếu như thế, vậy ngươi đi cùng bổn vương đi.”
Hoa Mạn Mạn: “……”
Suýt nữa mất khống chế cảm xúc.
Đăng bởi | Thienthanh188 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |