Thuốc có độc
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, nếu không phải có thể nghe được ý nghĩ thật sự trong lòng nàng, Lý Tịch suýt nữa thì tin.
Nữ nhân này nói nhiều lời dễ nghe như vậy, đơn giản chính là vì mau chóng được ăn cơm.
Lý Tịch nhếch môi lên cười tà ác.
Hắn đẩy chén thuốc tới trước mặt Hoa Mạn Mạn.
“Nếu ngươi để ý đến sức khỏe của bổn vương thì thay bổn vương nếm thử thuốc này đi, xem thuốc có độc hay không?”
Hoa Mạn Mạn ngây dại.
Nàng không ngờ chính mình chỉ mở miệng khuyên nhủ mấy câu, thế mà lại nhận được kết quả như vậy.
Thuốc này vừa nhìn đã biết rất đắng, nàng chẳng muốn uống chút nào.
Nhưng Lý Tịch còn đang nhìn nàng, rất có tư thế nàng không nếm một ngụm thì sẽ không bỏ qua.
Những người khác đều cúi đầu xuống, không ai dám mở miệng nói một câu Chiêu Vương hành xử không tốt.
Hoa Mạn Mạn hết cách, chỉ có thể chấp nhận bưng chén thuốc lên nhấp một ngụm.
Chén thuốc vào miệng, đắng muốn chết đi được!
Khuôn mặt nhỏ của nàng lập tức nhăn cả lại, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tươi.
“Vương gia, thuốc này không có vấn đề, ngài mau uống đi.”
Vẻ mặt Lý Tịch thờ ơ nhìn nàng: “Bổn vương bảo ngươi thử thuốc, là bảo ngươi dùng thìa thử thuốc, không phải bảo ngươi dùng chén uống, ngươi như vậy là muốn bổn vương uống nước miếng ngươi à”.
Hoa Mạn Mạn chưa từng thử thuốc cho người khác, nàng nào biết còn phải dùng công cụ chứ?!
Nàng hết cách giải thích, đành phải ngượng ngùng nói.
“Vậy thiếp thân sai người đi sắc một chén thuốc khác cho Vương gia.”
Lý Tịch lại trực tiếp bưng chén thuốc trước mặt lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Hắn buông cái chén không ra, đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Hoa Mạn Mạn, không để ý mà cười một cái.
“Được rồi, có thể ăn cơm.”
Trong lòng Hoa Mạn Mạn hoan hô, lập tức ngồi lại chỗ cũ, vui sướng ăn cơm!
Vừa rồi Cao Thiện hướng về phía Hoa nhũ nhân xin giúp đỡ, kỳ thật chỉ là cử chỉ bất đắc dĩ khi tình thế cấp bách, hắn không ngờ Hoa nhũ nhân lại có bản lĩnh lớn như vậy, thật sự thành công khuyên Chiêu Vương uống thuốc.
Xem ra Chiêu Vương rất yêu thích vị Hoa nhũ nhân này!
Trong lòng Cao Thiện đã nâng cao địa vị của Hoa nhũ nhân lên.
Chú ý tới ánh mắt lạnh nhạt của Chiêu Vương nhìn về phía mình, Cao Thiện biết khi Chiêu Vương dùng bữa không thích có người khác hầu hạ, liền biết điều dẫn đám người hầu lui ra ngoài.
Chờ bọn họ vừa đi khỏi, Lý Tịch liền lấy một cái túi tiền nhỏ từ ống tay áo to rộng ra.
Hắn đổ một viên thuốc ra, ném vào miệng, dùng canh gà để nuốt xuống.
Hoa Mạn Mạn thấy động tác đó liền khựng lại, không nhịn được hỏi.
“Vương gia đang uống cái gì thế?”
Lý Tịch thu hồi túi tiền nhỏ, tùy ý đáp lại một câu: “Nàng đoán xem.”
Hoa Mạn Mạn: “……”
Ta đoán ngươi là cá mè hoa ấy!
Lý Tịch nghe được tiếng lòng nàng, nhếch môi cười: “Thứ Bổn vương uống là thuốc giải độc.”
Hoa Mạn Mạn trợn tròn mắt, trong lòng càng tò mò.
Chỉ có người trúng độc mới cần uống thuốc giải độc, chẳng lẽ Chiêu Vương trúng độc?
Lý Tịch từ từ giải thích: “Thuốc vừa rồi bổn vương uống có độc, cho nên cần uống thuốc giải độc để giảm bớt một chút.”
Hoa Mạn Mạn sợ tái mặt, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Thuốc…thuốc…thuốc có độc?!”
Nàng vừa rồi uống một ngụm thuốc, chẳng phải nàng sẽ trúng độc sao?
Nàng có chết không?
Hu hu, cơm sáng còn chưa ăn xong, nàng không muốn chết!
Lý Tịch: “……”
Nàng không muốn chết chỉ vì chưa ăn xong cơm sáng sao?
Thật là có tiền đồ nha!
Lý Tịch chậm rãi giải thích: “Người hạ độc rất cẩn thận, mỗi lần hạ độc số lượng rất ít, ngươi chỉ uống một ngụm, hẳn là không có việc gì.”
Hoa Mạn Mạn nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”
Lý Tịch cố ý lộ ra nụ cười gian trá: “Giả, lừa gạt ngươi, ngươi chỉ cần uống thuốc thì sẽ phải chết không thể nghi ngờ.”
Hắn cho rằng nữ nhân này sẽ sợ tới mức khóc lên.
Kết quả Hoa Mạn Mạn chỉ sững sờ một lát, sau đó liền cầm lấy chén đũa, bắt đầu mau chóng lùa cơm.
Lý Tịch rõ ràng nghe được tiếng lòng nàng.
“Dù sao ta sắp chết rồi, phải nhanh chóng ăn hết tất cả các món ngon này đi, cho dù chết, ta cũng muốn làm một con quỷ no bụng!”
Lý Tịch: “……”
Cũng rất chân thật.
Đăng bởi | Thienthanh188 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |