Châu chấu cột trên một sợi dây
Hoa Mạn Mạn cất giấu một bình đoạn ngọc cao, thứ đó có lẽ có thể trị liệu chân cho Chiêu Vương.
Nàng vốn định giữ lại đoạn ngọc cao để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nhưng hiện tại việc cấp bách vẫn là chữa khỏi cho Chiêu Vương.
Tuy nàng thường xuyên chửi thầm Chiêu Vương vô nhân tính, nhưng nghiêm túc đánh giá thì Chiêu Vương cũng chưa từng thật sự làm tổn thương nàng, hơn nữa hai bọn họ hiện tại là châu chấu bị cột chung vào một sợi dây, cùng vinh hoa chung tổn hại.
Nàng không thể trơ mắt nhìn Chiêu Vương sinh ra cảm xúc chán đời.
Nàng phải nghĩ cách giúp hắn tin vào cuộc sống nhặt về từ cõi chết.
Bước đầu tiên chính là đưa đoạn ngọc cao cho Chiêu Vương, trợ giúp hắn mau chóng khỏi hẳn.
Nhưng trước đó, nàng phải đưa ra lý do thỏa đáng, không để người khác hoài nghi về nguồn gốc của đoạn ngọc cao.
Đây là vấn đề đáng để nghiêm túc suy ngẫm.
Vả lại nàng phải suy nghĩ cẩn thận một chút.
Thái dương sắp xuống núi, hai vị dắng thiếp mà đại trưởng công chúa Ninh Dương chọn cho Chiêu Vương đã được đưa tới.
Hai người gồm họ Nguyễn, Khang.
Các nàng được dẫn đến trước mặt Chiêu Vương, dập đầu chào hỏi Chiêu Vương.
Vừa hay Hoa Mạn Mạn cũng ở đó, nhân cơ hội đánh giá hai vị thiếp thất mới vào cửa này một phen.
Nguyễn thị yêu kiều đáng yêu, Khang thị dịu dàng ngoan ngoãn, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng.
Hoa Mạn Mạn thậm chí thầm mong chờ, hy vọng Chiêu Vương có thể coi trọng hai thiếp thất mới qua cửa này. Nếu hắn có đối tượng cảm thấy hứng thú, sẽ có động lực tiếp tục sống sót, không đến mức lại toát ra thái độ nản lòng sống không còn gì luyến tiếc như vậy.
Nhưng Lý Tịch chỉ liếc hai thiếp thất một cái liền thu hồi tầm mắt, bộ dáng mất hứng thú.
Cao Thiện thấy thế, biết hai người này không làm cho Vương gia hứng thú, trong lòng lập tức liền nảy số.
Xem ra địa vị Hoa nhũ nhân ở bên người Vương gia tạm thời không ai có thể lay động.
Cao Thiện cung kính hỏi: “Vương gia, nên dàn xếp hai vị di nương này như thế nào?”
Lý Tịch: “Ngươi làm đi.”
Cao Thiện chắp tay với hai vị thiếp thất, cười tủm tỉm nói.
“Mời hai vị di nương đi cùng nô tài.”
Nguyễn thị và Khang thị đều không nhịn được nhìn về phía Chiêu Vương, các nàng đều xuất thân từ bình dân, có thể được lựa chọn làm thiếp của Chiêu Vương, đúng là nhờ tổ tiên phù hộ.
Muốn nói trong lòng các nàng không có một chút ý nghĩ nào đều là gạt người.
Trước khi nhập phủ, bọn họ từng vô số lần ảo tưởng sau khi chính mình gả cho Chiêu Vương, nên làm như thế nào làm mới có thể được Chiêu Vương sủng ái?
Nhưng sự thật còn tàn khốc hơn so với các nàng dự đoán.
Chiêu Vương căn bản không có hứng thú đối với các nàng.
Hắn thậm chí còn không muốn liếc các nàng một cái.
Mới ngày đầu tiên cứ như vậy, về sau cuộc sống các nàng còn tiếp diễn thế nào?
Nguyễn thị luôn do dự mãi, rốt cuộc vẫn không cam lòng.
Nàng đánh bạo lá gan, lấy 1 cái túi thơm vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể từ trong ngực ra.
Nàng dùng đôi tay trắng nõn nâng túi thơm lên, cẩn thận mà nâng đến trước mặt Chiêu Vương, e lệ ngượng ngùng nói.
“Vương gia, đây là túi thơm thiếp thân tự tay khâu vá, trong túi thơm có đựng hương liệu giúp ngưng thần tĩnh khí, có thể trợ giúp Vương gia ban đêm ngủ ngon hơn, hy vọng Vương gia không ghét bỏ thiếp thân vụng về.”
Khang thị đang muốn rời đi thấy thế, lập tức dừng bước chân lại.
Nàng kỳ thật cũng chuẩn bị đưa cho Chiêu Vương lễ vật.
Xuất thân từ bình dân, các nàng không thể lấy ra được bảo bối đáng giá gì, chỉ có mấy đồ vật tự mình khâu vá là có thể dâng lên được.
Khang thị chuẩn bị một cái túi tiền, trong túi tiền còn có một lá bùa hộ mệnh nàng tự mình đi chùa Vạn Phật cầu xin được.
Lúc này túi tiền bị nàng giấu ở trong ống tay áo.
Nàng chuẩn bị nhìn tình huống, nếu Chiêu Vương đồng ý nhận túi gấm của Nguyễn thị, nàng sẽ nhân cơ hội đưa túi tiền của mình ra.
Hoa Mạn Mạn ngồi ở chỗ tương đối gần, liếc mắt một cái liền thấy túi thơm mà Nguyễn thị nâng ở lòng bàn tay.
Đó là túi thơm màu trắng, mặt trên thêu một đôi uyên ương rất sống động.
Phần lễ gặp mặt này dụng ý thật sự là quá lộ liễu.
Đăng bởi | Thienthanh188 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |