Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu
Người này mặc một bộ áo gấm màu chàm, tay cầm quạt xếp, dáng người cao thẳng, mặt mày thanh tuấn, rất có phong thái của công tử quý tộc.
Hoa Khanh Khanh không ngừng xin lỗi “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, ta vừa rồi không cố ý, xin thứ lỗi.”
Ánh mắt của lang quân tuấn tú dừng trên khuôn mặt tinh xảo của nàng một lát, khẽ cười nói.
“Không sao.”
Lúc này Hoa Mạn Mạn đang chống tay lên hông, tư thế của một tiểu thư mười phần kiêu căng.
Nàng dùng giọng nói lanh lảnh cảnh cáo.
“Họ Tống, nếu để ta nhìn thấy ngươi bắt nạt tỷ tỷ ta, ta sẽ bảo người đánh ngươi răng rơi đầy đất!”
Tống Đỉnh tức muốn hộc máu: “Cái đồ nữ nhân đanh đá!”
Hoa Khanh Khanh vốn muốn trực tiếp chạy lấy người, nhưng sau khi nghe thấy Hoa Mạn Mạn nói, nàng đột nhiên dừng chân, đôi mắt rực rỡ xinh đẹp nhìn về phía Hoa Mạn Mạn, thấp giọng gọi.
“Nhị muội muội, chúng ta đi thôi.”
Nàng không thể bỏ nhị muội muội ở chỗ này tùy ý để người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hoa Mạn Mạn đưa chén trà cho tiểu nhị, đồng thời nói.
“Nhớ ghi sổ chén trà này cho Tống công tử.”
Sau đó nàng mang theo Tự Vân đi tới chỗ Hoa Khanh Khanh.
Ba người cùng nhau rời khỏi quán trà.
Vị lang quân tuấn tú mặc áo gấm màu chàm kia mở quạt xếp ra, vừa nhẹ nhàng lay động quạt xếp, vừa nhìn bóng dáng yểu điệu của Hoa Khanh Khanh rời đi, cười tủm tỉm thở dài.
“Thế mà cô không biết trong kinh thành này còn có tuyệt sắc giai nhân như vậy.”
Gã sai vặt đi theo sau hắn nghe vậy, đảo mắt một cái, cẩn thận hỏi.
“Điện hạ coi trọng vị đại tiểu thư của phủ Trung An bá kia sao?”
Làm quân tuấn tú khẽ cười nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đây chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
Gã sai vặt vội vàng gật đầu phụ họa: “Điện hạ nói quá đúng!”
Hắn âm thầm tặc lưỡi, vị đại tiểu thư của phủ Trung An bá kia đúng là gặp may, lại lọt vào mắt của đương kim Thái Tử điện hạ.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, chỉ với dung mạo tuyệt sắc của vị đại tiểu thư kia, nam nhân nào mà không rung động?
Hoa Khanh Khanh và Hoa Mạn Mạn chân trước mới vừa đi ra khỏi quán trà, Hàn Trân Nhi đã đuổi theo sau lưng.
“Khanh Khanh tỷ tỷ, tỷ từ từ chờ ta!”
Hoa Khanh Khanh dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Hàn Trân Nhi đang nhanh chân đuổi theo, nhíu mày hỏi.
“Ngươi còn có chuyện gì?”
Hàn Trân Nhi dùng giọng điệu xin lỗi.
“Rất xin lỗi, ta không ngờ hôm nay lại gặp phải Tống công tử ở chỗ này, khiến các ngươi sinh hiềm khích, đều là lỗi của ta.
Ta mời các tỷ ăn cơm trưa nhé, xem như ta bồi tội cho tỷ, như vậy lòng ta mới dễ chịu hơn chút.”
Nói xong nàng liền dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Hoa Khanh Khanh.
Nhưng Hoa Khanh Khanh không để mình bị người ta chi phối.
Nàng lạnh lùng hỏi lại: “Vừa rồi ở quán trà, Hàn cô nương xem diễn có vui không?”
Nét mặt Hàn Trân Nhi cứng ngắc, ngay sau đó ra vẻ ngây thơ, ngơ ngác hỏi.
“Xem diễn gì? Có ý gì?”
Hoa Khanh Khanh: “Ta có ý gì, trong lòng ngươi biết rõ, nể mặt ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta khuyên ngươi một câu, trên đời này không chỉ có mỗi mình ngươi thông minh, đừng coi tất cả mọi người trở thành kẻ ngốc”
Nói xong nàng liền phất tay áo rời đi, không liếc Hàn Trân Nhi lấy một lần.
Hoa Mạn Mạn đi sau một bước không nhịn được nhìn Hàn Trân Nhi.
Hàn Trân Nhi thấy Hoa Mạn Mạn đang nhìn chính mình, nhất thời mắt đỏ lên, chân tay luống cuống nói.
“Có phải ta làm sai cái gì không? Vì sao Khanh Khanh tỷ tỷ lại tức giận như vậy”
Hoa Mạn Mạn thành khẩn nói: “Ngươi không làm sai gì, là tỷ tỷ của ta sai.”
Hàn Trân Nhi khó hiểu: “Khanh Khanh tỷ tỷ sai chỗ nào?”
Hoa Mạn Mạn: “Nàng sai ở chỗ không nên có một người bạn như ngươi”
Hàn Trân Nhi: “……”
Hoa Mạn Mạn: “Cũng may tỷ ấy đã sửa lại cái sai này, ta cũng không cần lo lắng nữa.”
Đăng bởi | Thienthanh188 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |