Đây là đam mê kỳ quái gì của hắn vậy?
Khi Hoa Mạn Mạn trở lại vương phủ vừa lúc kịp giờ cơm trưa.
Nàng nhanh chóng thay đổi quần áo, nhảy nhót chạy tới phòng ăn báo cáo.
Lý Tịch vốn đang ngồi ở xe lăn xem binh thư, nhìn thấy Hoa Mạn Mạn tới, hắn thả sách vở sang một bên, cười như không cười hỏi câu.
“Rốt cuộc nàng cũng biết trở về hả?”
“Vừa rồi thiếp thân đi ra ngoài mua chút đồ vật, Vương gia đang đợi thiếp thân cùng dùng bữa hả? Vương gia thật sự quá tri kỷ, thiếp thân cảm động quá.”
Hoa Mạn Mạn vừa nói, vừa ân cần chia thức ăn cho hắn.
Lý Tịch yên tâm thoải mái hưởng thụ nàng hầu hạ.
Chờ đến khi hắn ăn no khoảng năm sáu phần, lúc này mới chậm rãi mở miệng.
“Nàng cũng ngồi xuống ăn đi.”
Hoa Mạn Mạn chỉ chờ những lời này!
Nàng lập tức đặt mông ngồi vào vị trí đối diện Chiêu Vương, cầm chén đũa lên ăn ngon lành.
Đầu bếp của Chiêu Vương phủ là hoàng đế cố ý điều từ Ngự Thiện Phòng tới, tay nghề nấu ăn đương nhiên không chê vào đâu được, mỗi món ăn được nấu đều đầy đủ sắc hương vị, ăn ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt lưỡi.
Hoa Mạn Mạn cảm thấy, vì những món ăn hảo hạng trong phủ Chiêu Vương, nàng cũng nên lấy lòng Chiêu Vương nhiều hơn, tranh thủ về sau mỗi bữa cơm đều có thể cùng ăn cơm với Chiêu Vương.
Lý Tịch nghe được rành mạch tiếng lòng nàng.
Hóa ra nữ nhân này ra sức lấy lòng hắn, cũng chỉ vì muốn ăn chực ở chỗ hắn.
Đúng là rất thực tế.
Hoa Mạn Mạn phát hiện Chiêu Vương lại đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng rất nghi hoặc.
Hình như Chiêu Vương luôn thích nhìn chằm chằm đôi mắt người khác.
Đây là đam mê kỳ quái gì của hắn vậy?
Lý Tịch từ từ hỏi: “Đồ ăn ngon không?”
Hoa Mạn Mạn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, gật đầu như giã tỏi: “Ăn siêu ngon!”
Lý Tịch: “So với đồ ăn trong quán trà thế nào?”
Hoa Mạn Mạn sửng sốt, chợt phản ứng lại, Chiêu Vương nói quán trà hẳn là nơi mà hôm nay nàng và Tống Đỉnh nói chuyện.
Hóa ra Chiêu Vương phái người theo dõi nàng!
Bằng không Chiêu Vương sẽ không nhanh như vậy mà biết việc này.
Lý Tịch thản nhiên thừa nhận: “Bổn vương đúng là phái người âm thầm đi theo nàng”
Hoa Mạn Mạn: “Vương gia là vì bảo hộ thiếp thân an toàn sao? Vương gia thật sự quá tri kỷ nha, thiếp thân sắp cảm động mà khóc rồi.”
Nàng rút khăn lụa ra lau khóe mắt hơi đỏ, thoạt nhìn thật sự rất cảm động.
Nhưng Lý Tịch lại rõ ràng nghe được tiếng lòng nàng lúc này.
“Nam nhân chó chết, đồ biến thái, lại sai người giám thị ta!”
Lý Tịch: “……”
Hoa Mạn Mạn buông khăn lụa, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nụ cười hạnh phúc: “Thiếp thân có thể gả cho Vương gia, thật là phúc phận mà thiếp thân tu được kiếp trước.”
Lý Tịch cao giọng lạnh lùng hỏi lại: “Nếu như thế, vì sao nàng còn muốn lén đi gặp tình lang?”
Nụ cười trên mặt Hoa Mạn Mạn nhanh chóng tắt đi, sắc mặt trắng bệch.
Bộ dáng đáng thương như vậy, như là bị quá ấm ức.
Ấm ức đến phát khóc.
“Tình lang gì chứ? Tình lang của thiếp thân chỉ có một mình Vương gia thôi, Nếu Vương gia còn nói như thế nữa, thiếp thân tan nát cõi lòng mất.”
Lý Tịch lại không đoái hoài đến nàng.
Hắn cười khẽ thành tiếng, giọng điệu tràn ngập trào phúng.
“A, cho dù nàng tan nát cõi lòng, cũng là vì Tống Đỉnh mà nát, có liên quan gì tới bổn vương chứ?”
Hoa Mạn Mạn thấy hắn đã nói đến mức này, hôm nay nàng không đưa ra lời giải thích hợp lý thì sẽ không qua chuyện được.
Nàng đành phải thoáng thu liễm cảm xúc, nhỏ giọng kể lại chính mình ở trên phố trùng hợp gặp được Tống Đỉnh.
“Thiếp thân sở dĩ nhận lời cùng hắn vào quán trà, chính là vì muốn nhất đao lưỡng đoạn với hắn.
Nếu ngài không tin, có thể hỏi Tự Vân một chút.
Toàn bộ hành trình nàng ấy đều đi theo bên cạnh thiếp thân, thiếp thân và Tống Đỉnh nói cái gì, nàng biết hết tất cả.”
Lý Tịch nhìn chằm chằm nàng một lát, phát hiện trong lòng nàng cũng không có bất cứ âm thanh nào.
Nàng nói thật.
Nàng không lừa hắn.
Trong lòng Lý Tịch thoáng thoải mái chút.
Hắn ngả người ra sau, tư thái rất nhàn nhã.
“Bổn vương đương nhiên tin nàng.”
Đăng bởi | Thienthanh188 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |