Chuyện Gì Rồi Cũng Đến.
-Ông anh cầm cho em dây này rồi mắc vào đuôi giường nhé, nhà em không những được cái nghèo mà còn nhiều muỗi nữa hihi. Tuấn cười cười nói. Thật ra cũng chả con muỗi nào đâu, bình thường Tuấn có mắc màn bao giờ đâu, nay chả qua muốn làm mình làm mẩy lên Tuấn mới bày đặt các kiểu thôi. Nào có ngờ mắc lộn tùng phèo, làm Vỹ phải mắc lại từ đầu, độ quê nhân đôi cho Tuấn phát nữa.
- Xong rồi, ngủ thôi. Vỹ nói trong khi chán lấm tấm mồ hôi.
- Để em lấy quạt bật nhé, cái quạt này hơi cũ rồi nhưng vẫn dùng được. Tuấn nói rồi đi ra cuối phòng mang cái quạt được truyền từ đời ông Tuấn để lại. Vừa lau quạt Tuấn vừa tự hào tâm đắc đồ gia truyền, Vỹ nhìn mà không khỏi bật cười. Kết quả là quạt không những không quay mà nó còn kêu cạch cạch như muốn bay cả cái cánh vào mặt Tuấn.
- Ôi, nhục quá mà. Tuấn thì thầm.
- Thôi ngủ thôi, để đấy mai anh sửa cho. Với lại có gió mát mà, ngủ thôi không muộn rồi. Nghe Vỹ nói vậy Tuấn cũng không còn cách nào khác là trèo lên giường. Cũng may là có gió thổi vào từ cửa sổ lên không khí trong phòng mới đỡ bí bách.
Cái giường có rộng mét mốt, đã thế mấy cái rạp giường lại cứ ọt à ọt ẹt, kẽo cà kẽo kẹt như muốn rơi cmnr luôn. Bình thường Tuấn ngủ một mình thì nằm im với ít quay qua quay lại lên cũng không để ý lắm đến mấy cái này, hôm nay có ngưởi ngủ cùng, mà lại còn người lạ nữa, lên làm thao mà ngủ luôn được lên cứ xoay hết bên này lại qua bên kia, mà cái giường nó cứ phải gọi là “rộng thênh con nhà bà thang” ý, Tuấn mấy lần vô tình chạm vào ngưởi của anh Vỹ, thật ra Tuấn cũng không ngại gì đâu, nhưng người lạ mà, lên cũng có hơi ngại một síu. Thế nào mà quay đi quay lại lão bên cạnh đã ngủ rồi. Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, Tuấn vô thức nhìn Vỹ, quả thực anh rất đẹp, vầng trán cao, mũi cũng cao nữa, ngủ thôi cũng toát ra một thứ khí chất gì đó rất phong độ. Quả thật từ trước tới nay Tuấn đều nghĩ mình đẹp trai nhất rồi ahihi, nhưng giở Tuấn cũng phải công nhận rằng anh thật sự ở một tầm cao khác òi, ghen tị ghê. Quay đi quay lại Tuấn cũng chả ngủ được, cứ đếm cừu xong lại đếm hươu đếm vượn. Cuối cùng lại năn ra ngủ từ lúc nào.
Khi ông mặt trời thức dậy, mọi người đi rẫy hay đi đâu kệ mọi ngưởi thì Tuấn cũng lò mò dậy, hôm qua thế nào mà Tuấn tưởng ngủ không ngon ma ngủ ngon không tưởng. Ủa mà khoan, Tuấn đang ở cái thế gì thế này. Tuấn nằm lệch ra khỏi quỹ đạo vị trí mà mình đã tự dặn lòng, một tay ôm vòng qua người Vỹ, một chân thì vắt qua cả hai chân anh, đầu còn đang gối lên tay của ngưởi ta. 5s hoang mang rồi Tuấn chợt giật mình nhổm dậy cái phắt.Tuấn nhìn thấy Vỹ vẫn ngủ thì thở phào, chứ để ngưởi ta mà nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc dồ luôn quá. Tuấn lò mò nhổm qua ngưởi Vỹ rồi xuống giường đi đánh răng rửa mặt, nay cuối tuần lên Tuấn định đi lấy bèo hộ thầy u ở nhà ông Lành.
Đêm qua, Vỹ cũng không ngủ được, thấy Tuấn có vẻ cũng vậy lên Vỹ định nói chuyện một tí nhưng khi chuẩn bị cất tiếng thì “Khò, Gừ...Gừuu..” thằng nhóc này đã ngủ rồi và còn cộng thêm ngáy ạ. Vỹ dù đi nhập ngũ hơn năm rồi, đã từng nghe thấy nhiều anh em đồng đội ngủ ngáy rồi, nhưng anh cũng phải công nhận là chưa ai ngáy đã tai như Tuấn, nó cừ gừ gừ mà Vỹ tưởng đang ở thảo cầm viên xem thú. Theo kinh nghiệm thì Vỹ lấy tay lay lay người Tuấn, công nhận là có hiệu quả phết, nhưng cũng chỉ được một lúc rồi đâu lại vào đấy, rồi bổng anh nghe thấy: “ bộ đội với chả bộ đoi, dức đầu......” anh hơi giật mình và sốc sau khi nghe như vậy, dù là nói mớ nhưng chả lẽ Tuấn lại có ác cảm và sợ sệt bộ đội bọn anh như vậy sao. Đang trong dòng suy nghĩ thì Tuấn bỗng quay phắt người qua ôm lấy Vỹ, anh có gỡ ra như thế nào cũng không được, chân nó quắp chặt lấy hai chân của Vỹ làm anh không thể cử động được, nhưng từ lúc này thì Tuấn lại không ngáy với nói mớ nữa. Lên Vỹ quyết định để im như vậy, không hiểu vì sao nhưng tim anh hơi khẽ đập nhanh một chút.
Thật ra Vỹ theo thói quen hàng ngày lên đã thức dậy từ lúc 5h sáng rồi, khổ nỗi thằng bên cạnh vẫn dính chặt lấy người anh không rời, làm anh bất lực, nhưng quay xuống nhìn Tuấn ngủ ngon lành trong vòng tay mình anh cũng có cảm giác gì đó lạ lắm, không thể miêu tả thành lời được. Một lúc sau thì Tuấn trở mình và thức dậy, Vỹ có nghe thấy tiếng Tuấn lẩm bấm cái gì đó, anh trả vờ như mình vẫn đang ngủ, nếu Tuấn phát hiện anh đã thức mà thay vì đẩy nó ra mà cứ nhìn nó rồi cười cười thì cũng hơi bị vô lí. Khi Tuấn rời khỏi phòng một lúc thì anh cũng đi ra sau, phải công nhận một điều rằng không khí ở làng quê quả thật rất thoải mái mà dễ chịu. Vẫn còn những giọt sương vương trên lá, tiếng gà gáy le té đã lần lượt đánh thức vạn vật thức dậy và cùng nhau chào đón một ngày mới.
Đăng bởi | Jen1212 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 11 |