Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau Này...

Tiểu thuyết gốc · 4338 chữ

Cầm tờ giấy xuất ngũ trên tay, tôi nhìn những người đồng đội thân thiết của mình đang vui vẻ ca hát, nói cười trên chuyến xe chở những quân nhân vừa hoàn thành nghĩa vụ quân sự sau 2 năm phục vụ trở về với gia đình. Thằng cười có, đứa khóc có. Cười vì sắp được tự do thoải mái, được làm những gì mình muốn. Khóc vì phải chia tay những người đồng đội đã gắn bó cùng nhau trong "2 năm như giấc ngủ trưa ấy". Những vất vả, khó khăn, niềm vui, nỗi buồn, nỗi nhớ nhà, những giọt nước mắt... tất cả mọi thứ đã từng xảy ra trên bộ quân phục màu xanh đó, từ ngày hôm nay đã trở thành kỷ niệm. Những kỷ niệm đẹp nhất của mỗi thằng con trai, trong giai đoạn trưởng thành. Mà sau này, dù có muốn cũng sẽ không có lần 2.

Sư Đoàn 5: 21/08/2015

Quyết Định Xuất Ngũ

---------------------------------

Nhìn ra phía ngoài cửa xe với tâm trạng bồi hồi và trầm lắng. Tôi cũng không biết là mình đang vui hay đang buồn. Có lẽ, sau khi đặt chân bước xuống chiếc xe này, tôi phải có được dự định tiếp theo cho tương lai của mình. Phải bắt đầu lại cuộc sống mới và tìm ra hướng đi tiếp theo trên con đường dài rộng và thênh thang phía trước. Sắp xếp lại mọi thứ, đặt ra những mục tiêu và từng bước thực hiện nó.

- Nhân

Thằng bạn tên Thanh cùng xóm ngồi kế bên vỗ tay lên đùi gọi tôi. Vì là cùng xóm, cùng tuổi nên 2 thằng tôi nhập ngũ cùng đợt và cùng đơn vị. Cùng học thêm khóa hạ sĩ quan nên ở thêm 6 tháng là tổng 2 năm.

- Hả? Nói đi.

- Về nhà mày định làm gì?

Làm gì? Câu hỏi tôi cũng đang suy nghĩ trong đầu và cũng chưa tìm được câu trả lời.

Vẫn cứ là mông lung và vô định.

- Tao chưa nghĩ ra nữa. Chắc trước mắt về làm ruộng thôi. Còn mày?

- Ừ, tao cũng không biết luôn. Mà thôi, mày làm gì thì tao làm cái đó.

- Mày Chắc chưa?

- Chắc luôn mày.

- Ừ ghê, thôi về nghỉ ngơi ăn chơi ít hôm rồi tính.

Nói chuyện tào lao thêm một chút thì xe cũng về đến Ủy Ban xã. Vì Sư 5 nằm ở địa phận tỉnh tôi, nên khoảng cách về xã tôi cũng gần. Chúng tôi ở lại Ủy Ban để dự lễ đón quân nhân xuất ngũ, rồi đăng ký dự bị xong mới về. Có thêm một buổi tiệc nhỏ sau đó nhưng tôi không tham gia, vác balo đi về.

- Ê, chờ tao Nhân, không ở lại ăn tiệc hả?

- Thôi tao không đói, mày ở lại chơi đi tí về.

- Vậy tao về luôn, mà đi bộ hả?

- Cách nhà đi bộ 10 phút thì xe cộ gì thằng ông cố? Đi bộ đi.

- Ok luôn, về nhà thôi bạn ơiiii.

Dưới cái nắng trưa của trời tháng 8 Tây Ninh, bỏ lại đằng sau màu xanh áo lính đã bạc kia. Màu áo đã tôi luyện và rèn giũa tôi cùng thằng bạn thân từ thuở bé rất nhiều thứ. Đặt từng dấu chân trưởng thành trên con đường về nhà. Tôi nở một tươi trẻ và tràn đầy năng lượng.

- Tạm biệt! Tôi của trẻ con!!!!

Tôi hét thật to khi đi qua cánh đồng lúa xanh mướt ngoài kia. Tôi tự nói với lòng rằng, đoạn đường phía trước đang chờ đợi, đoạn đường quan trọng trong giai đoạn trưởng thành ấy, dù là vui hay buồn, khó đi hay dễ bước. Tôi nhất định mình phải thật mạnh mẽ bước đi!

Cuộc sống luôn cho ta rất nhiều ngã rẽ để chọn lựa. Và trong mỗi sự lựa chọn ấy, tất thải đều sẽ có những kết quả, những thứ cần phải làm, những người cần phải gặp... đều đã được định sẵn. Chỉ là, ta chọn đúng ngã nào để rẽ mà thôi. Để rồi sau đó, dù là thành công hay thất bại, hạnh phúc hay đau thương? Thì chính bản thân ta phải có trách nhiệm với mọi thứ và tất cả!

- Mẹ ơi!!! Con về rồi đâyyyy.

Ngôi nhà thân quen ấy đã khác đi đôi chút. Căn nhà cấp 4 ở quê được xây theo phong cách chữ L. Thời điểm này ở quê tôi, ngoài những ngôi nhà đất 2 mái hiên trước sau ra thì toàn bộ là nhà kiểu này. Bố mẹ tôi mới xây sửa lại hồi đầu năm nên rất mới và đẹp. Bên cạnh phía sau là căn bếp của mẹ, tuy nói là căn bếp nhưng nó rộng bằng cả một phòng ngủ. Phía trong có hẳn một cái giường, phía trên được lợp bằng lá, 3 bức tường bằng đất được khoét những ô nhỏ cho khói được bay đi. Sạch sẽ và mát mẻ.

Tôi quyết định, tối nay và về sau căn bếp này là phòng ngủ của mình.

- Anh hai...

Đứa em gái tôi vừa chạy ra vừa kêu to lên. Em tôi tên Thúy An, nhỏ hơn tôi 5 tuổi. Năm nay cũng đã 15.

Giọng nói thì vẫn vậy, người thì cao hơn chút. Có lẽ khi thoát khỏi cái danh phận con nít ra, nó xinh đẹp hơn rất nhiều.

"Một vẻ đẹp buồn khổ cho tương lai" sau này.

Từ nhỏ đến lớn, tôi với nó như chó với mèo, cứ chửi nhau đánh nhau te tua những lúc gặp mặt. Bất kể đâu dù là trên bàn ăn hay dưới bàn học, trên những bờ ruộng quanh nhà, trên con đường đến lớp... ở đâu có anh em tôi là chí chóe không ngừng. Mặc dù là vậy, nhưng anh em tôi rất yêu thương nhau, bảo vệ nhau dù là chuyện đó có sai hoặc đúng.

Gần thì cắn, vắng thì vương. Hai năm tại ngũ tôi nhớ nó nhất. Nó cũng là người thăm tôi nhiều nhất.

- Thôi dùm, mày kêu anh hai nghe nổi da gà, không quen.

- Em chào anh Thanh.

- Ừ anh nè, lâu không gặp, đẹp gái dữ bây.

- Cũng vậy mà anh ơi.

- Đẹp thật mà, à thôi anh về luôn đây. Mẹ anh chắc đang trông. Tao về luôn Nhân ơi, tối tao qua chơi.

- Ừ về đi, tối sang làm tí rượu.

- Tối qua em mần gà nấu cháu anh ơi.

- Rồi hẹn tối nha.

Nhìn mọi thứ xung quanh vẫn như chẳng có gì thay đổi. Chỉ có điều cái cảm giác đi đâu xa một khoảng thời gian, xong về lại nó khác lạ vô cùng. Xúc động nhưng dễ chịu, lạ lẫm nhưng quen thuộc. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, nó bình yên vô cùng.

Nơi để về, đúng vậy ai cũng phải có một nơi để về!

- Anh hai Đi lính về đẹp trai lên dữ ha.

Đứa em gái 2 năm không gặp cứ ngỡ 100 năm đang ngó nghiêng nhìn tôi bằng đôi mắt phán xét.

- Thôi tao lạy, mày tao cho dễ chia tiền mày. Mà đẹp trai thì tao nhận. Nhá

- Đẹp thật mà trời. Haha

- Thật mà mày cười à? Mà ba mẹ đâu?

- Ba mẹ đi đâu từ sáng giờ chưa về, em cũng không biết luôn.

- Mày không hỏi luôn à?

- Không, lúc đó em còn ngủ.

- Ừ, vậy thôi tao đi tắm. Trời gì nóng ghê, xách balo vào dùm tao đi.

Nhà tôi thì không giàu có gì cả, chỉ đủ ăn đủ mặc nếu không nói là có lúc lại còn thiếu ăn thiếu mặc. Chỉ có vài công ruộng của ông bà để lại, là nguồn kinh tế duy nhất cho gia đình. Lúc tôi còn đi học thì chỗ tôi, ngoài ruộng lúa vịt gà ra, chẳng có cách nào làm ra tiền. Đến lúc tôi đi lính về thì có được một vài công ty sản xuất nước ngoài mở ra. Và quê tôi bắt đầu từ đó, có thêm cái nghề công nhân.

Lúc còn ngồi trên hàng ghế nhà trường của những năm cấp 3 đáng nhớ, ước mơ của tôi là được bước chân vào trường Sĩ Quan Lục Quân. Họ hàng nhà tôi dù rất đông, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một ai làm công chức nhà nước. Thế nên tôi mới quyết tâm phải thì đỗ bằng được, cùng với châm ngôn "không đỗ Lục Quân, bỏ luôn đại học". Vậy nên sau khi thi xong 12, tôi lao đầu vào ôn bài, ôn ngày ôn đêm ôn mọi lúc với một quyết tâm rực cháy tuổi mới lớn...

Rồi Tôi trượt đại học, buồn bã suốt mấy tháng trời. Nhưng Buồn rồi thì cũng qua, xốc lại tinh thần năm sau làm lại.

Vài tháng sau đó, chú trưởng ấp chạy xe qua nhà, gửi giấy trúng tuyển NVQS. Thì Tôi lại lóe lên một hy vọng mới, bây giờ nhập ngũ thì vào đó lại ôn thi tiếp, vừa được rèn luyện trong môi trường quân đội, lại còn được cộng điểm thêm.

Tôi hào hứng thêm một lúc, thì chùn xuống vài nhịp với một suy nghĩ khác đang chạy trong đầu. Vậy nếu bây giờ trong đó thi vẫn không đậu thì 2 năm sau xuất ngũ về mình sẽ làm gì?

Và câu hỏi đó cho đến tận 2 năm sau đó tôi vẫn không thể trả lời.

- Mẹ đi mua xe cho con hả?

- Ừ, tao với ba mày chạy lên thị xã từ sáng sớm để tìm xe mua cho mày. Tính mua xong rồi ghé ủy ban cho mày chạy về luôn mà trễ đến giờ.

- Quaooo đẹp vậy, anh hai cho em chạy ké đi học.

- Con nít đi xe máy gì, xe đạp đi mày.

Một con Exciter tay côn màu đỏ đen chưa biển số, thời đấy ở quê mà có con xe này phải nói là ngầu + thêm cái kiểu đẹp trai lạnh lùng nữa thì con gái trong xóm không đợi gọi, tự động nhảy lên xe mà về làm dâu nhà liền. Mà xui cái là xóm tôi ít con gái hay phải nói là thiếu trầm trọng. Nên là chả có đứa con gái nào nhảy lên, ngoài đứa em gái bé nhỏ của tôi.

- Giàu dữ trời, mẹ chịu chơi dữ vậy.

Tôi vừa nói vừa trèo lên nhún nhảy trên con xe mới toanh dựng trước cửa nhà.

- Chứ không lẽ mày 21 tuổi rồi mà vẫn đi xe đạp à? Có nghèo cũng phải cho thằng Tèo đi học.

- Bộ dạo này nhà mình trúng lúa hả?

Mẹ tôi đã đi tít vào sau nhà. Không biết là có nghe tôi hỏi hay không mà không thấy trả lời lại. Con An lúc đấy tiếng lại gần chỗ tôi, ngón tay đưa lên miệng ra vẻ im lặng rồi nói nhỏ:

- Ba bán cho bác 3 bớt một nửa ruộng rồi.

- Rồi sao bán vậy, ruộng có nhiều đâu tự nhiên bán.

- Em cũng không biết, ba nói bán làm công chuyện.

Lúc ông nội mất, chia đất hết lại cho anh em trong nhà. Ba tôi là con út nên được chia nhiều hơn so với các chú bác khác. Nói nhiều hơn vậy chứ loanh quanh đâu đó có hơn 10 công một chút. Vì gần sông nên quanh năm chỉ trồng lúa. Làm lụng bao năm ấy vậy mà cũng chỉ đủ ăn đủ mặc, nhà cửa thì không thiếu thứ gì nhưng cũng không có nhiều cái dư. Tất cả chỉ là vừa đủ.

- Bán lúc nào vậy? Mà mày biết bán được bao nhiêu không?

- Lúc anh đi được 6 7 tháng gì đó. Em cũng không biết bán bao nhiêu, nhưng bán xong thì ba xây sửa nhà lại. Chắc xe anh hai cũng tiền bán ruộng đó.

- Ừ. Thôi vào thay đồ đi, ra tao chở đi mua đồ.

- Mua đồ cho em hả?

- Thay đồ nhanh không tao đổi ý.

- Anh hai muôn nămmmm.

Tuổi trẻ, thật sự là thứ may mắn nhất mà mỗi chúng ta đã từng sở hữu được trong cuộc đời riêng của mỗi người. Tuổi trẻ có được đặc quyền lựa chọn tương lai, được lựa chọn ngày mai sẽ làm gì. Dẫu đó thật ra chỉ là trên lý thuyết, còn việc xảy ra như thế nào, có đúng như những chúng ta nghĩ lúc chọn không thì rõ ràng rằng, vẫn còn phụ thuộc vào rất nhiều thứ khác.

Và không thể phủ nhận rằng, chỉ có tuổi trẻ mới có nhiều cơ hội để bắt đầu lại khi làm sai, sửa sai, trong tất cả mọi chuyện.

Còn trẻ là còn cơ hội! Thứ mà tôi nuối tiếc nhất ở thực tại.

Vi vu trên cánh đồng lúa bạt ngàn vô tận, những cơn gió nhẹ của buổi trưa hè tháng 8 cũng không làm dịu mát đi cái nóng của vùng đất biên giới được mệnh danh "Nắng cháy da người", không làm thoải mái hơn những suy nghĩ bế tắc, vẫn còn dang dở về câu chuyện tương lai phía trước. Tôi cần một cơn mưa dằm thật lâu và yên ả. Có lẽ khi ấy tôi sẽ dễ dàng thông suốt và nhẹ đầu hơn cho những dự định sau này.

Tôi chở con An đi mua điện thoại bằng tiền xuất ngũ của mình, nó một cái tôi một cái. Thời đấy thì con cảm ứng Oppo hơi bị xịn. Mặc dù là có những đứa đã có những cái xịn hơn, nhưng đối với tôi thì đó là món đồ và cũng là món quà giá trị đầu tiên tôi tự tay mình mua cho bản thân và em gái của mình. Rất đặc biệt.

- Ra bắt gà mần nấu cháo đi Nhân ơi, chiều rồi.

Tiếng mẹ rồi gọi vọng lên từ nhà bếp lúc tôi và con An đang bấm bấm điện thoại mới tinh ấy.

- Con đi liền.

Vứt điện thoại đấy rồi chạy nhanh ra chuồng gà vặt nhanh luôn 2 con to nhất. Tôi rất thích ăn cháo gà, thêm cái tính mắt to hơn miệng nên dù là 2 con tôi cũng vẫn thấy thiếu.

- Ba đi đâu tới giờ chưa về mẹ?

- Ba mày đi uống cafe ở xóm trên, ngày nào cũng đi lên đó đánh cờ với mấy ông già. Chiều về ra ruộng, rồi tối lên xem đá banh.

- Cũng biết hưởng thụ dữ, mà sao lại bán ruộng đi bớt mẹ?

Mẹ tôi bỗng quay đi, im lặng lúc lâu rồi nói, vài giây đó tôi cảm giác như có chút buồn bã trong câu nói của mẹ.

- Thì giờ cũng lớn tuổi rồi, làm nhiều thì không nổi nên bán bớt đi. Cũng có tiền để sửa nhà lại, mua thêm đồ này nọ.

Dù rằng lý do và câu trả lời của mẹ rất hợp lý. Nhưng tôi vẫn có thể nhận ra phía sau đó còn có một lý do khác. Lý do mà đến nguồn thu nhập chính của gia đình cũng bán đi, thì nó không đơn giản chút nào. Nhưng thôi, mẹ đã không muốn nói thì tạm thời con cũng không muốn nghe.

Tôi thong thả đi trên bờ ruộng nhỏ phía sau nhà. Nhìn theo những đàn cò đang tung cánh bay đi, theo hướng những tán cây to nơi con sông phía cuối những thửa ruộng, sau một ngày mệt mỏi kiếm ăn quay về tổ.

Có lẽ trong khoảnh khắc ấy vội vã ấy, tôi dường như bất chợt đã tìm ra câu trả lời cho 2 năm trước, câu trả lời cho tương lai của mình. Tôi mỉm cười tự tin.

"Gái thân cha, trai thân mẹ" có lẽ là vì vậy nên từ khi tôi lên cấp 2, tôi và ba ít nói chuyện hơn rất nhiều. Có việc gì thì hỏi xong rồi thôi, không tâm sự trò chuyện gì cả.

Lần gần nhất tôi cảm nhận được sự quan tâm của ba với tôi là hôm tiễn tôi nhập ngũ, trong giây phút lên xe ba tiến đến bắt tay tôi và nói "cố gắng lên".

Rồi 2 năm sau đó ba cũng không thăm tôi dù chỉ một lần. Có gặp nhau thì cũng là vài lần tôi về phép nhưng cũng không nói được vài câu.

Buổi cơm chiều sum họp cũng xong, chẳng có gì quan trọng xảy ra. Chỉ là vài câu hỏi sau những ngày tôi vắng nhà, vài nụ cười của con An, vài miếng xương gà vứt xuống chân bàn nơi con mực đang dòm ngó.

- Nhân ơi, tao nè. Nhà có gì nhậu không, tao có rượu nè?

Thằng Thanh chưa kịp xuống xe đã réo tên tôi.

- Ơi, tao nè. Ra sau đi, nhà có cháo gỏi gà.

- Rồi, lụm.

Nó chạy vào nhà chào mẹ tôi và Thúy An xong là phi xuống bếp. Tiếng nhái ếch, tiếng dế bắt đầu vang lên như một đặc ân riêng biệt của vùng quê được thiên nhiên ban tặng. Một thứ đặc biệt mà chỉ ở quê mới có, vừa yên bình nhưng lại thoáng cô đơn. Thứ mà sau này tôi lại có cảm giác chán ghét, nhưng trong khoảnh khắc tôi lại muốn tìm lại nhất.

- Dzooooo.

2 thằng cụng ly rồi ngót một phát vị quê sướng hết cả người.

- Khèeee.

Sau này, đến khi tôi đã gặp những người bạn mới, có thêm nhiều mối quan hệ mới. Những lúc đi tiệc tùng, xả giao trong một môi trường, hoàn cảnh nào đó. Khi có người hỏi "muốn nhậu ở đâu" tôi luôn trả lời rằng "ở quê". Bởi lẽ, nhậu ở quê nó mới thật sự là nhậu. Muốn uống bao nhiêu thì uống, xỉn thì lăn ra ngủ tại chỗ, mồi gì nhậu cũng được, muốn nói gì cũng được... không cầu kì gò bó, không cần nhìn mặt ai, hay xem ai toan tính sau cuộc nhậu mình sẽ có được lợi ích gì.

Nghe thì có vẻ hơi tiêu cực, nhưng thử đi. Nhậu mà thoải mái vô tư so với nhìn sắc mặt người đối diện nó khác nhau vô cùng. Tôi càng không thích uống ở nơi đông người, nhiều người trên bàn nhậu, nhiều món ngon xa xỉ. Tôi chỉ cần một vài người bạn thân thiết, có gì thì nhậu đấy thôi.

"Nhưng uống một mình thì nó lại đau thương hơn rất nhiều!"

Được một lúc thì 2 thằng thôi không nhậu nữa. Mà tôi lại có cái thói quen rất dễ ăn đòn trên bàn nhậu, đó là hết mồi là say. Không muốn uống nữa.

Thằng Thanh về được một chút thì trời bắt đầu mưa. Tôi ngủ ở nhà bếp trên chiếc giường tre cũ kỹ. Những giọt mưa rơi lộp độp lên mái lá phía trên, những cơn gió nhẹ lùa qua khe cửa. Thật là yên ả dễ chịu.

Tôi nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác yên bình giản đơn ấy. Thứ mà trong đầu tôi lúc đấy mường tượng ra có thể sau này, sẽ hiếm khi có và cảm nhận được.

Đúng vậy, tôi đã có quyết định và hướng đi tiếp theo cho tương lai của mình. Tôi không biết nó đúng hay sai, tôi sẽ làm được những gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi đã có một niềm tin mãnh liệt.

"Thứ mà chúng ta tiếc nuối nhất, không phải là đã cố gắng hết sức nhưng không làm được. Mà tiếc nuối nhất, chính là đã nghĩ nhưng vẫn không hề làm"

Vào một buổi tối trăng vừa tròn, sau buổi chiều tôi thi trượt bằng lái oto trong trường dạy nghề cho quân nhân xuất ngũ. Tôi, Thằng Thanh, Thúy An và 2 đứa bạn học của nó ngồi nướng chuột dưới mảnh đất nhỏ phía sau nhà.

- Vậy là mày đi Sài Gòn thật à?

Thằng Thanh vừa nói vừa lấy tay xoay những con chuột đang nướng trên đống than hồng nóng cháy.

- Ừ, tao chuẩn bị hết rồi. Cũng có kế hoạch hết rồi.

- Mày định làm gì, nói tao nghe thử.

- Trước tiên tao sẽ đi tìm việc làm, đến khi tao thấy có thể thì tao đi học lại.

- Đi học? Vậy còn tao?

- Mày thì sao?

Tôi quay sang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.

- Ủa? Mày định bỏ lại tao ở đây một mình à?

Dù bạn học của tôi cũng không ít, nhưng tôi và Thanh là 2 thằng gần nhà nhau nên thân nhau nhất. Từ nhỏ đến lớn 2 thằng đi đâu làm gì cũng có nhau. Lúc đi lính tôi thì siêng năng thể dục thể thao nên giờ nhìn to con hơn nó, cao hơn nó. Còn độ đẹp trai thì quả thật, tôi cũng hơn nó nốt. ( Cái này là Thúy An nói chứ lúc đó tôi cũng không biết thật hay không? ) Chắc là nói đùa chứ lúc học cấp 3 có đứa con gái nào để ý đâu. Có điều tôi thì học hết cấp 3 còn Thanh thì thi xong 11 nghỉ vì ở lại lớp, nó mắc cỡ nên nghỉ luôn.

- Mày định đi theo tao à?

- Ừ, theo mày. Dù gì ở quê cũng có việc gì đâu. Làm công nhân chán lắm. Gò bó không chịu được.

- Có được không đó? Mày muốn đi thật.

- Thật, đi là đi không nói nhiều.

- Ok, lụm.

Tôi và nó nhìn nhau cười tươi. Nghĩ cũng tốt, Sài Gòn xa lạ kia, chưa biết sẽ chào đón tôi theo cách nào. Chí ít thì bên cạnh cũng có thêm thằng bạn, nương tựa vào nhau ở nơi đất khách quê người, với đầy những điều mới mẻ đang chờ đón.

Tôi với tay lấy con chuột vừa chín, xé ra làm đôi...

- Anh

Chuột ơi rơi xuống đất vậy sao?

Cùng với những tiếng cười giòn tan của mấy đứa bạn nó. Tôi giật mình quay sang con An với cặp mắt không thể "nhân từ" hơn.

- Chuột của taoooo.

Thằng Thanh lấy một con khác đưa sang cho tôi vẫn không ngớt tiếng cười.

- Vậy anh đi Sài Gòn trước, ráng làm để dành tiền sau này em xuống, anh nuôi em học haaa.

- Nuôi con khỉ, tự bơi đi mày.

Ngớt câu nó giật lấy con chuột trên tay tôi rồi quay đi ăn ngon lành. Đúng là vậy, An cũng chính là một phần trong dự định của tôi sắp tới. Một dự định đã được vạch ra kỹ càng, hợp lý ngay tại thời điểm ấy.

"Nhưng sau này liệu có thực hiện được không?"

Dưới không gian trăng thanh gió mát, bạn bè anh em, rượu thơm thịt ngọt... thật dễ làm con người ta quên bẵng đi nhưng muộn phiền, lo lắng. Quả là đáng sống!

Tôi thu xếp đồ đạc của mình đầy đủ, những thứ cần mang theo tôi kiểm tra lại nhiều lần. Dạo quanh một vòng nhà, ngó nghiêng tìm con Mực. Ngoắc nó lại gần, đá cho nó một phát vào mông.

- Chào mày nhá!

Nó la ăng ẳng chạy mất về phía sau.

Thằng Thanh cũng vừa đến. Tôi vác balo lên vai, ra ngoài sân tạm biệt mẹ và An.

- Con đi đây. Có việc gì thì nói An gọi cho con.

- Ừ đi cẩn thận, không được thì về nhà.

- Con biết rồi. Tao đi nha mày.

- Dạ, thành công rồi về anh hai.

- Được, thành công rồi về.

Tôi và thằng Thanh bắt đầu lên đường, nó chở tôi đi đoạn đầu.

Mặc dù là trai quê chính gốc, nhưng từ nhỏ tôi thật lại không thích cái cảnh từ sáng đến chiều loay hoay ngoài ruộng, chiều về lại ghé đâu đó làm vài ly xong rồi ngủ. Cứ như thế trôi qua đến hết đời, thật là tẻ nhạt và vô vị. Dù là bình yên thật đấy, nhưng tôi không cam lòng vùi chôn đi tuổi trẻ đầy hoài bão và mơ ước của mình ở nơi đây.

Trên đoạn đường quê với cánh đồng lúa xanh thăm thẳm. Tôi chính thức đặt những bước chân đầu tiên trên đoạn đường tương lai của mình. Chẳng biết những thứ chờ đợi tôi phía trước là gì, chẳng biết là sẽ gặp những ai, dù là tốt hay xấu thì tôi nhất định, cũng sẽ không quay đầu.

Vì tối hôm trước đó, tôi và mẹ đã nói chuyện với nhau rất nhiều. Mẹ nói tất cả những thứ xảy ra trong 2 năm tôi vắng nhà đó. Cả lý do phải bán đi một nửa số ruộng của ông bà để lại, nguồn kinh tế chính của gia đình. Lý do mà ngay khoảnh khắc nghe xong, tôi phải mạnh mẽ thừa nhận rằng.

Kể từ bây giờ tôi phải tự lo cho cuộc sống của mình. Từ tồn tại cho đến học hành và cả những kế hoạch cho tương lai phía trước. Tôi nhất định phải thành công để lo cho mình, cho cả những dự đoán trong đầu, những sóng gió đang nhen nhóm, âm ỉ mà có thể nổ tung ra bất cứ lúc nào về gia đình, trong những năm tháng sau kia.

Gửi lời chào tạm biệt. Vài giọt nước mắt rơi xuống, với chút ít tiền sau khi xuất ngũ và con xe mới toanh này. Là tất cả số vốn tôi có, để chinh phục Sài Gòn và những khó khăn đang chờ tôi.

Dẫu biết là đi rồi sẽ trở về, nhưng lời tạm biệt nào chả có chút vấn vương.

Sài Gòn, Tôi đến đây!

Bạn đang đọc Nghỉ Học - Cưới Nhau Đi sáng tác bởi gray994

Truyện Nghỉ Học - Cưới Nhau Đi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gray994
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.