Thiên hạ bố cáo
Từ dáng hình khổng lồ trên bầu trời, vị tiền bối dần thu nhỏ lại. Thân ảnh uy nghiêm khoác trên mình chiếc đạo bào xanh thẫm thêu kim tuyến hình tứ linh, mái tóc bạc như thác đổ vẫn tung bay trong không trung. Gương mặt nghiêm nghị với đôi lông mày rậm như vẽ bút lông, đôi mắt sáng như hai vầng trăng xanh ngọc vẫn tỏa ra uy áp khiến không gian chung quanh như đặc quánh.
Người từ từ hạ xuống, mỗi bước đi trong không trung đều để lại những gợn sóng năng lượng xanh biếc. Dải đai lưng đen thêu hoa văn cổ xưa phất phơ, những ký tự trên đó chốc chốc lại lóe sáng như sao trời. Đôi ủng cổ màu đen điểm xuyết những vân mây bạc cuối cùng cũng chạm đất, khiến mặt đất rung lên nhẹ nhàng dưới uy thế của bậc tiền bối …
Vì là hình bóng còn sót lại, nên phần trên ông ấy có thể nhìn rất rõ từng chi tiết còn phần dưới lại mờ nhạt giống như một linh hồn thể.
Đám người cúi đầu, cung kính :
“ Lão tiền bối … a ! ”
Vị tiền bối đi đến trước mặt đám người, ông chào một lượt những già lão theo chân phật , ngắm nhìn họ ra về . Trên tay lão tiền bối là Mộc Bản Độc Tự Kinh, có hình dạnh giống như một khay gỗ khắc chữ bên trên . Nhưng đây là vật bất phàm, dù chỉ là vết nứt thôi cũng là thăng trầm năm tháng, càng không nhắc đến từng ký tự Khoa Đẩu xưa cổ .
Vị sư thầy đứng dậy, ông cung kính cúi đầu hành lễ với vị tiền bối :
“ Tiền bối, năm nay ta lại đến rồi . ”
Trái với vẻ mặt nghiêm nghị ấy, lúc này vị tiền nhân lại nở một nụ cười nhẹ . Ông xua tay nói :
“ Ngươi, lại đến rồi ! Lại đến rồi ! ”.
Nghe cách nói chuyện của hai người họ, ai cũng hiểu đây cách nói chuyện thân thuộc khi quen biết, thậm chí có thể họi là quen thuộc.
Lý lão đầu với Lục lão đầu khi ấy cũng bước đến trước mặt vị tiền nhân, họ hành lễ cúi đầu kính chào . Vị tiền nhân sắc mặt không đổi, ông mỉm cười nói :
“ Vậy các ngươi còn nợ ta mỗi người 200 năm nữa nhỉ ? Không sao, oan có đầu nợ có chủ . Hết nợ thì sẽ có người mới, các ngươi không cần bận tâm . ”
Họ cung kính lùi lại, chỉ nói :
“ Vâng ! ”
Vị tiền nhân quay lại nhìn đám người mới đến, ông liếc nhìn tất cả . Đến khi liếc qua hắn mới khẽ nhíu mày, rồi lại quay sang nhìn kẻ khác . Vẻ mặt luôn mang một nỗi trầm mặc khó tả .
Ông cũng rất lười nói, dùng khí nén đưa Mộc Bản Độc Tự Kinh đến trước mặt tất cả . Giọng uy áp nói :
“ Ta cũng lười quản ! Các ngươi, cứ việc tham ngộ !”
Nói rồi ông quay người rời đi, vẻ mặt buồn thẳm . Đôi mắt ông chỉ có cái xa xăm vương trên mi tâm, cùng với một nỗi buồn khó tả . Năm nào nó cũng khiến ông nhớ lại chuyện không vui ấy …
…
“ Lão tử, nên bây giờ ngươi đồng ý làm hồn linh thì mọi việc đều sẽ được giải quyết … ”
…
“ Nàng đứng rời bỏ ta !! Không !!! ”
…
Đôi phần nhớ lại chỉ khiến ông đau lòng .
Đám người dẫn khí nén trong nội tức đến lòng bàn tay, sau lại truyền vào Mộc Bản . Hạo Dương hắn vốn chẳng muốn đến nơi này, nếu không phải những lời của Lục lão đầu nhắc đến ký ức của hắn .
Khi truyền khí nén vào Mộc Bản, trong một cái chớp mắt không gian thời gian quanh hắn như biến đổi . Cảm giác thân thể đã được đưa đến nới khác … .Khi mở mắt, hắn thấy nơi này tối mịt mù , tối u ám , tối vô định .
Mộc Bản Độc Tự Kinh từ dưới bay lên, nó thoát ra ánh sáng xanh lục rực chiếu nơi này, đến mức khiến hắn cảm thấy chói mắt mà bất giác đưa tay lên che lại .
Cả vùng không gian vô định quanh hắn chìm trong ánh xanh lục, từ Mộc Bản bay ra những cổ tự Khoa Đẩu xa xưa , chúng lơ lửng trên không sau lại biến chuyển không ngừng . Khung cảnh ấy gọi là, “ Nhân đối vạn chữ ( người trước ngàn chữ ) ”, mà ai nhìn vào cũng thấy cảnh ấy thật hùng vĩ, giống như kẻ ấy đang cảm ngộ đại đạo trường cổ .
Nhưng vạn vật vẫn vậy, không chút biến chuyển . Hắn mơ hồ tiến đến, bước qua từng dòng chữ lơ lửng mà ngắm nhìn, đưa tay chạm vào nhưng nhận ra đây chỉ là huyễn ảnh . Trước mặt hắn chỉ có Mộc Bản là có hình hài, lão Hủ trong tâm hắn lúc ấy mới nói :
“ Tiểu Dương tử, ngươi phải chạm vào Mộc Bản mới có thể cảm ngộ ý cảnh sâu sắc trong nó . ”
Giọng nói biến mất ngay, hắn cũng biết là ông không muốn bản thân bị lộ ra bên ngoài .
Hạo Dương chầm chậm đặt lòng bàn tay lên Mộc Bản, khi đến gần bỗng nhiên như có một lực nào đó đang hút tay hắn lại . Bàn tay hắn áp chặt trên Mộc Bản, khí linh mộc hệ cổ xưa theo kinh mạch mà đi vào hắn .
Hắn cảm thấy đau đớn, dường như cơ thể không thể dung hoà vơi những luồng khí linh cổ xưa này . Chỉ hận là không thể rụt tay lại, khí linh men theo kinh mạch đi đến tâm, cùng lúc ấy một cơn đau nhói lại khiến hắn đau đớn mà lấy tay còn lại ôm ngực .
Khí linh đi đến tâm trí hắn, một cảm giác kinh khủng hơn nữa xuất hiện . Nỗi đau này hoàn toàn không thể tả lại, cũng không cho hắn gào lên .
Bộ dạng hắn bây giờ đau đớn đến cực độ, từng đường gân xanh nổi rõ trên cơ thể, đầu đau như đến mức hắn phải tự giật tóc mình đế át đi cái đau đớn .
Từng dòng ký ức khuyết thiếu ùa về, khiến tâm trí hắn đã đau nay lại càng đau đớn hơn bao giờ hết . Rất nhiều dòng ký ức khuyết thiếu trước khi nhát kiếm xuyên tim ấy ùa về, buộc hắn lúc này phải gào lớn :
“ Aaaaaa !!! Ta … Ta nhớ lại rồi !!!!!! Gưaaaaa !!!! ”
Nỗi đau gột rửa ấy biến mất, Hạo Dương vì mấy quá nhiều sức lực mà quỳ xuống .
Lần nữa mở mắt, hắn nhìn lại tất cả nở một nụ cười bi ai không kém, đau đớn cõi lòng mà nói :
“ Thì ra, là vậy … ! Thì ra, là vậy … ”
Không chỉ hắn mà tất cả những người còn lại đều chịu qua nỗi đau gột rửa thể xác ấy, đặc biệt là Nguyêt Như nàng ta cũng chịu đau đớn không kém . Nhưng khác hắn rất nhiều …
Trước mặt nàng bây giờ là dòng chữ Khoa Đẩu cổ xưa, sau lại biến đổi theo nét trở về Hán tự, cuối cùng là chữ Nôm . Dòng chữ viết …
Nhân Sinh Cơ (人生機)
Mấy đời
Nhân sinh như thị vận luân hồi
人生如是運輪迴
Đời người như thế, vận xoay vần
Đắc thất thành không mộng nhất thôi
得失成空夢一推
Được mất thành không, giấc mộng trôi
Phú quý phù vân thiên ngoại khứ
富貴浮雲天外去
Phú quý như mây trôi ngoài trời
Công danh như thủy thủy trung hồi
功名如水水中回
Công danh tựa nước, nước xoay vòng
Cổ kim vạn sự thành không tịch
古今萬事成空寂
Muôn việc xưa nay thành không tịch
Nhật nguyệt càn khôn tự chuyển thôi
日月乾坤自轉推
Ngày tháng đất trời tự xoay vần
Thức tỉnh nhân gian thùy thị mộng
識醒人間誰是夢
Tỉnh ngộ cõi đời ai là mộng
Hưng suy đắc thất vấn tâm hồi
興衰得失問心回
Thịnh suy được mất hỏi lòng thôi
Vị tiền bối bên ngoài nhận ra điều bí ẩn, ông bay ngay đến trước mặt nàng ta . Trên ánh mắt ông có đôi điều nghi hoặc, u mang nhưng vẫn nói :
“ Tiểu nữ tử, đây là bài thơ tự hiểu thế, yêu cầu ngươi phải thấu đạt ý nhân sinh . Ngươi cỏ thể cảm ngộ hết bao nhiêu ý cứ nói , lão đầu ta sẽ lắng nghe ! ”
Vị tiền nhân dù nghi hoặc nhưng vẫn thầm tự nhủ :
- Tiểu nữ này, có thể gợi Mộc Bản đưa dụ bài thơ ý cỡ này, lẽ nào nó muốn chọn truyền nhân ?
Nguyệt Như nghe lời nói liền gật đầu đồng ý, nàng ta suy ngẫm rất lâu …
Sau mới đáp lại :
“ Tiền bối, tiểu nữ mới ở đời chưa lâu nên kiến thức vẫn rất nông cạn . Chỉ hiểu được vài ý : Đầu tiên, là về quy luật cuộc đời khi vận mệnh luôn luân chuyển không ngừng, mọi thứ đều theo quy luật thịnh suy của nó, không có gì là vĩnh cửu, bất biến …
… thứ hai, là về giá trị cuộc sống khi phú quý, công danh chỉ là phù du, đắc thất, thành bại đều như giấc mộng, rồi tất cả đều trở về với không tịch mộng cõi …
… thứ ba , là về triết lý sống khi con người ta cần nhìn thấu bản chất phù du của vạn vật, hiểu được quy luật tự nhiên của trời đất, để rồi tỉnh thức mà nhận ra chân lý của cuộc đời …
… cuối cùng, là đừng quá coi trọng những giá trị vật chất tạm thời, bản thân ta hãy tìm về với chân tâm của chính mình, sống thuận theo tự nhiên và quy luật của đời … ”
Vị tiền nhân nghe nàng nói vậy mà ngỡ ngàng, suốt nãy đến giờ không hề chớp mắt … , trong tâm trí ông là hàng vạn câu hỏi, trên mi tâm là sự khởi sắc khó diễn tả …
Mộc Bản Độc Tự Kinh biến chuyển không ngừng, trên nó phát ra ánh sáng xam lục vầng quang đến khắp, những dòng chữ Khoa Đẩu tuôn ra như mưa bay đến xung quanh nàng ta …
Lại một lần chớp mắt nữa, vị tiền nhân kia dẫn nàng đến một nơi mà không ai có thể ngờ được . Nơi này toạ trên một vùng không gian vô định, nơi khí linh trở về cội nguồn cho vạn vật sinh linh tuần hồi
Vị tiền bối đứng bên cạnh nói với nàng :
“ Tiểu nữ tử, ngươi có thể nhắc lại câu nói mà ta sắp nói không ? ”
Nguyệt Như gật đầu nguyện ý, nàng nghe câu nói đầy khí phách của vị lão tiền nhân :
“ Thân mang nữ nhi, tiếng yếu mềm, xong tùy lúc ! Ta Trần Ngọc Nguyệt Như, một thân nữ nhi có thể một kiếm trảm chư thần, một kiếm trảm thiên hạ , duy chỉ bố cáo, thiên hạ lắng nghe !!!! ”
Ông nhắc nhẹ nàng : “ Tiểu nữ tử, tuy ngươi là thân nữ nhi nhưng lúc này ta cần khí phách nam nhi . Ngươi có thể ? ” .
Nàng nghiêm mặt lại, vẻ mặt chứa đầy khí phách nam nhi một câu :
“ Có thể !!! ” .
“ Vậy đọc lại theo ta !!! ”
“ Thân mang nữ nhi, đương tiếng yếu mềm, xong tùy lúc !
Ta !!! Trần Ngọc Nguyệt Như, một thân nữ nhi có thể …
một kiếm trảm chư thần !
một kiếm trảm thiên hạ !
duy chỉ bố cáo, thiên hạ lắng nghe !!! ”
Một tiếng động duy chỉ hay người nói, nhưng khắp Đại Nam tinh đều có thể nghe thấy . Khí phách vô cùng, vang tậ núi non chứng lý cho câu : “ Con cháu Lạc Hồng, khí phách ngàn năm !!! ”.
Còn Hạo Dương, hắn đau đớn nhớ lại những ký ức ấy, nhớ lại bao nhiêu vẻ mặt lại u tối cười điên bấy nhiêu …
Trong con mắt hắn, một màu hắc đỏ di chuyển … , đến đáng sợ .
Đăng bởi | Tiennam_9 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |