Tàn canh
Hạo Dương hắn bị không gian Mộc Bản kích phát trở về với thực tại, cho dù đã ra đến bên ngoài thì thần sắc của hắn vẫn không hề thay đổi, trên khoé miệng vẫn mang theo một nụ cười lạnh ẩn chứa đầy chết chóc .
Hắn liếc nhìn tất cả, chúng từ bao giờ đã ra hết ngoài, nhìn qua khí chất sau khi bị khí linh xưa cổ gột rửa thì có lẽ những kẻ này thực lực đều tăng một bậc .
Đó là cơ duyên của Mộc Bản Độc Tự Kinh, cho dù bản thân không được nó công nhận thì trải qua một lần được khí linh xưa cổ gột rửa cũng đã rất hời . Đó cũng là lý do, mà mỗi người chỉ được đến nơi này một lần trong đời .
Nghĩ khi trước, hắn luôn cho rằng đây chính là vật hủy hoại gia đình, nhân thân …, nhưng thực chất thứ gián tiếp hủy hoại tất cả chính là thanh kiếm của hắn - Tứ Diệt Kiếm . Hắn không hiểu , hắn không biết chỉ là hắn cứ ngỡ . Đến ngay chính hắn, cũng không biết rằng nó có điều huyền diệu …
Chỉ có điều, đến giờ Nguyệt Như nàng ta vẫn chưa tỉnh lại, Mộc Bản đang dần dung hoà vào thân thể . Hắn cũng nghe được câu bố cáo đó, chỉ thầm cười khổ .
Không gian Mộc Bản .
Nguyệt Như lúc ấy, nghe theo lời của vị tiền nhân mà tràn đầy khí phách nam nhi đọc rõ câu nói đó mà vẫn chưa hiểu vì sao, lại còn được đưa tới vùng đất này .
Lúc ấy, vị tiền nhân đứng bên cạnh cúi người, ngồi xổm trước mặt nàng . Mặt ông đôi vẻ nụ cười khẽ, nói :
“ Tiểu nữ tử, ngươi không cần hỏi thêm . Từ bây giờ, ngươi sẽ chủ nhân đời thứ hai của ta ! ”
Nguyệt Như vẻ mặt đôi phần ngơ ngác, chính nàng cũng không ngờ rằng bản thân mình lại được Mộc Bản công nhận . Vì chưa chắc chắn, nàng hỏi lại vị tiền nhân đến khi ông gật đầu mới thì mới chắc chắn .
Lão tiền nhân lại nói tiếp :
“ Trần Ngọc Nguyệt Như, bây giờ Mộc Bản có thể ở trong người ngươi nhưng lão phu vẫn chưa thể đi theo . Đợi bao giờ ngươi đạt đến Ngũ trọng cảnh thì hãy đến nơi này, lúc ấy ta sẽ đi cùng ngươi.
Ngươi cho dù đã là chủ nhân của ta, nhưng xét theo lẽ nghĩa vẫn sẽ gọi ngươi là tiểu Nguyệt Như .
Bây giờ, lão phu sẽ để lại ba phần hồn trong trí tâm của tiểu Nguyệt Như, để cho thuận tiện cho việc tham ngộ Mộc Bản .
Tiểu Nguyệt Như, nhớ lấy câu nói và khí phách lão phu dạy cho ngươi !!! ”
“ Tiểu bối đã rõ !!! ”.
Lão tiền nhân đặt tay lên mi tâm, rút lấy ba phần hồn thể truyền vào Mộc Bản ở trong kiếm hải của nàng ta .
Lúc ấy Nguyệt Như dần tỉnh lại .
Bên ngoài, hình bóng Mộc Bản mờ nhạt dần khi dung hoà vào trong cơ thể Nguyệt Như . Nàng ta thực lực tăng đến năm cảnh, từ Kiếm Tu nhị trọng bát đại cảnh thăng đến Kiếm Tu tam trọng tam đại cảnh .
Lúc tỉnh lại, ánh mắt tất cả nhìn nàng ta một vẻ nham hiểm đầy dã tâm ẩn sâu nơi lòng mắt . Chỉ có Hạo Dương , ánh mắt hắn vẫn thế không bao giờ có chút mảy may nào với nàng .
Lão tiền bối, nghiêm mặt bay ra hô lớn, giọng nói của ông uy áp khó tả, giống như một lời cảnh cáo :
“ Tiểu Nguyệt Như từ giờ đã là chủ nhân của ta, xem cả thiên hạ này ai dám động đến !!!! ”
Chúng nghe vậy, trong lòng không cam, càng không phục nhưng vẫn chỉ có thể cúi đầu . Ông ta tiến đến trước mặt hắn, truyền vào mi tâm thứ gì đó . Khi đó nói :
“ Tặng ngươi, ba chữ mệnh lộ như đã hứa, sau này vào nghịch cảnh có thể tham ngộ, gặp nan hoá giải . ”
Hạo Dương hắn cảm nhận luồng khí cổ của vị tiền nhân đi vào kiếm hải, ba chữ “ Đức Tại Tâm ” lơ lửng không ngừng .
Hắn nhìn sang bên, ánh mắt của chúng đều thay đổi vẻ mặt cũng biến sắc, kẻ nào cũng ham muốn ba chữ mệnh lộ này . Hắn chỉ khẽ tự nhủ : “ Xem ra hôm nay, phải tạo sát nghiệp rồi … ”,nghĩ đến đây mà mỉm cười trong lòng .
Vị tiền nhân biến mất khuất bóng.
Lúc ấy, vị sư thầy bước đến vẻ mặt ông tươi cười, phúc hậu, tay ông để trước ngực đúng lễ phật . Giọng trầm ngâm, đôi phần vui vẻ nói :
“ Chúc mừng vị nữ thí chủ đây, giành được sự công nhận của Mộc Bản Độc Tự Kinh. Phúc đức không hết, sau này rảnh rỗi hoặc có duyên thì nữ thí chủ cứ đến chùa Tây Yên của bần tăng thăm thú . Tây Yên Tử sẽ đón chào thí chủ . ”
Tất cả kinh ngạc khi vị sư thầy này lại là người của chùa Tây Yên - một trong Danh Đại Mệnh Chùa, nổi danh là Phật Tu đứng đầu thiên hạ Đại Ngu .
Nguyệt Như hiểu rằng đây cũng là một cơ duyên, nên nàng không thể nào từ chối . Nàng nói một cách kính cẩn :
“ Đa tạ, sư thầy đã để mắt đến tiểu nữ . Khi nào hữu duyên, chắc chắn sẽ đến nới đó bái kiến ! ” .
“ Vậy, được !!! Đây là lệnh bài khách giá của chùa Tây Yên, nữ thí chủ khi nào đến cứ đưa nó ra sẽ đỡ mất thì giờ .”
“ Vậy tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh, xin cảm tạ sư thầy ! ”
“ Vậy được ! ” .
Vị sư thầy quay sang nhìn lão Lý với lão Lục, miệng mỉm cười như nói gì đó qua ánh mặt. Chỉ thấy họ khẽ gật đầu, rồi vị sư thầy kia đạp không mà biến khuất .
Hạo Dương hắn mỉm cười, chỉ thầm nghĩ :
- Vị sư thầy này …, là đang muốn giải vây cho Nguyệt Như ? Một Mộc Bản, một vị tiền bối bảo vệ lại thêm một đại sư chú ý , ai dám động đến chứ ? Còn ta …, không biết những kẻ nào sẽ động tâm đây ?!
Lão tiền nhân gằn giọng : “ Được rồi ! Hôm nay đến đây thôi ! Cơ duyên đã không còn, các ngươi mau về đi ! ”
Chúng cúi đầu hành lễ, chào tạm biệt ông ta .
Ở ngoài cổng đình, hắn đã cảm nhận được cái dã tâm, nhưng lại tỏ ra rất khoái ý nói :
“ Tuy không biết các ngươi muốn gì ! Nhưng nếu muốn lấy ba chữ mệnh lộ của ta thì cứ đến, sẵn sàng phụng bồi !! ”
Đám người sững bước chân, nghi hoặc nhìn hắn , ai cũng có dã tâm và suy nghĩ riêng . Không khí khi ấy trở nên căng thẳng, ngột ngạt một cách mơ hồ đến đáng sợ . Hai nữ tử đi sau hắn cũng cảm thấy lạnh lẽo mà sởn gai ốc sau gáy, khi nhìn vào ánh mắt lúc nào cũng u tối ấy ai dám nghĩ hắn nói đùa ?
Hai lão đầu thầm truyền âm :
“ Lão Lý, chúng ta có nên tham gia vào không ? ”
“ Không cần, nếu hắn không thể vượt qua thì không có tư cách để giữ lại ba chữ mệnh lộ . ”
“ Vậy được, lát nữa chúng ta quan sát . Nguy hiểm đến tính mạng mới gia tay ! ”.
“ Vậy được ! ”
Hai lão đầu liền bay vụt đi !
Lê gia chủ cũng hiểu ý của hắn, ông truyền âm thầm cho nương tử để nàng ta quyết định . Bà nhíu mày, nhắm nghiền mắt lại suy nghĩ một hồi truyền âm cho nữ tử nhà mình :
“ Ý Nhu, mau về nhà ngay cho ta ! ”
Nàng ta khó hiểu, truyền âm lại :
“ Mẫu thân . Nhưng huynh ấy đang bị kẻ khác làm … ”
Nói chưa hết câu nhưng Huyền Liễu đã mắng nàng một câu lớn, từ xa ánh mắt vẫn đang trợn lên :
“ Im ngay ! Không đến lượt con quyết định, hôm nay nói một là một , hai là hai, miễn bàn lời !!! ”
Nàng bị mẫu thân mắng cho đến thót tim, sững người lại nhìn về phía bà . Huyền Liễu nhắm nghiền mắt lại, dường như không có một chút nhân nhượng .
Nàng thấy vậy, vẻ mặt buồn đã hẳn đi, chỉ còn nước nghe lời . Nàng kéo áo hắn từ phía sau, mắt rơm rớm lệ buồn bã nói :
“ Dương ca, huynh ở lại cẩn thận . Muội đi về trước ! ”
Hắn nhìn vậy, cũng chỉ khẽ gật đầu .
Ý Nhu bước đến gần cha mẹ, Lê gia chủ thoáng chốc nhẩm phù mà bay vụt đi . Điều này khiến ông thầm nhớ lại :
“ Cát Hưng sư huynh, huynh có thể bảo vệ con trai ta không ? Cầu xin huynh đấy ! Làm ơn … ” . Lời của mẫu thân Hạo Dương năm đó .
Ông nhớ lại mà lòng cũng thầm buồn .
Lão Hoá cũng đã rời đi cùng thằng cháu từ lâu . Nhị hoàng tử Hồ Quang Lộc bị lão Bốn kéo giật người đi về, hơn ai hết ông ta cũng chẳng muốn cam dự về việc này .
Mấy lão đầu đều đã đi khuất .
Hắn nhìn sang Như Nguyệt, nói nhẹ :
“ Trần đại tiểu thư, ở đây không hề có việc cho tiểu thư nữa . Mời tiểu thư đi về ! ”
Nàng ta ôm thanh kiếm trước ngực bước đi trước, trên miệng còn “ hứ ! ” một tiếng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ dẫu sao ít nhiều cũng quen biết :
- Vậy Trần huynh tự lo liệu đi nhé !! Ta không can dự …nếu không phải có thứ đó ...
Đại hoàng tử Hồ Quang Liêm mỉm cười hiểm, y bước đến chúc mừng hắn :
“ Trần huynh, chúc mừng huynh có được ba chữ mệnh lộ . Sau này ắt sẽ khởi sắc, một bước hoá rồng hoá phượng ! Hồ mỗ bây giờ có việc bận, xin phép cáo lui ! ”
Hắn chỉ đáp lại một câu ngắn, ánh mắt quay sang nhìn tên họ Mạc kia đầy sát ý :
“ Không tiễn ! ”
Quang Liêm hắn đi xa rồi mới bộc lộ nụ cười nham hiểm, lòng thầm đắc ý :
- Mạc Mộc Đăng, không phải cái gì ngươi cũng muốn có sao ? Ra tay với kẻ này đi, ta sẽ làm ngư ông đắc lợi … . Cũng buồn haizz …, thật là tiến thoái lưỡng nan mà !
Mạc Mộc Đăng hắn cũng đã nhìn thấy ánh mắt của Hạo Dương . Hai kẻ trừng mắt lườm nhau, tỏ rõ sát ý . Hắn chẳng biết từ bao giờ mà tay đã siết chặt lại, miệng cắn răng mà nghiến, trong tâm trí suy nghĩ nhiều vô cùng …, chính hắn cũng đanh có phần do dự mà nhớ lại …
Khi ở phủ Tể tướng .
Cha hắn nằm trên giường lim cổ, che khuất bởi những tấm lụa mỏng, bên trong là mấy nữ nhân ngày đêm hầu hạ. Riêng nói về vấn đề này, cha hắn rất sung sức .
Trước khi khởi hành đến đây, ông ta đã nói rõ :
“ Đăng nhi, lần này ngươi không được tay không trở về . Một là Tứ Diệt Kiếm hoặc hai là nhánh rễ đa ! Nếu không có thì đừng trở về nữa ! Ngươi không xứng làm con trai ta ! ”
Hắn khi ấy phẫn giận vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu mà nghe theo …
Điều đó làm hắn đau đầu vô cùng, một người làm cha bị dâm dục biến thành một người hoàn toàn khác, luôn bị những thứ cá nhân làm ảnh hưởng… . Nếu như không phải, thì thiên hạ Đại Ngu này từ lâu đã là của họ Mạc .
Hắn sực tỉnh dậy .
Quay người rời đi, ánh mắt sắc lạnh ngập tràn trong dục vọng .
Hạo Dương hắn thấy kẻ này rời đi, cũng biết rằng chuyện sẽ không dừng lại ở đây nhưng cũng chỉ mỉm cười.
Tự thân hắn sẽ đến nơi rộng rãi ..
Đăng bởi | Tiennam_9 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |