Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuốc rắn

Phiên bản Dịch · 1025 chữ

Lúc này, trong quán cà phê vang lên âm nhạc, đây là nhạc đệm của một bộ phim Pháp về nữ đồng, hai người trong nháy mắt trầm mặc nửa chừng.

"Kỳ thật cùng ngươi đi ta cũng có chút tư tâm, bởi vì lần trước đi Thái Lan lúc, ta mua ở địa phương một loại thần kỳ thuốc rắn, hiệu quả quả thực rất tốt, bất quá một năm qua cũng sắp hết, vừa vặn cùng ngươi giải sầu đồng thời, lại đi mua chút!"

Bất quá Nguyệt Mị quả thật cảm thấy một năm qua, Tiểu Dĩnh biến hóa rất lớn, không chỉ có làn da càng ngày càng tốt, tóc cũng so với lúc trước dày đặc đen nhánh, trước kia hình dáng cũng không khác mình bao nhiêu, hiện tại cũng là thướt tha mềm mại, có lồi có lõm, thậm chí ngay cả lông trên người cũng biến mất không thấy, da thịt trơn như ngọc, giống như mỡ đông.

Cô vẫn cho rằng Tiểu Dĩnh là dựa vào tập thể hình hoặc là thẩm mỹ viện phụ trợ, mới có thoát thai hoán cốt như vậy, vừa mới nghe, thì ra có ẩn tình khác.

“Còn nói chúng ta là bạn thân, một năm qua ngươi cũng không cùng ta chia sẻ, quá không đủ ý tứ đi!"

“Lúc trước không nói cho ngươi biết, dù sao đây là từ trên thân rắn lấy ra thần bí nguyên liệu, hiệu quả có tốt hay không, ta chỉ có thể tự mình thử, vạn nhất mỹ mạo không trông mong đến, đổi lại hủy dung, ta đây không phải hại ngươi sao!”

“Vậy chúng ta vừa nghỉ liền lên đường, nga, đúng rồi, ngươi đi là ở đâu của Thái Lan a?"

Nguyệt Mị chép miệng uống ly trà đã có chút lạnh, nhỏ giọng hỏi.

“Chiang Mai!”

Tiểu Dĩnh bỏ một viên đường vào ly cà phê, trong mắt lộ vẻ chờ mong.

Nhà thơ Ấn Độ Tagore từng nói:

“Nếu bạn rơi nước mắt vì bỏ lỡ mặt trời, bạn cũng sẽ bỏ lỡ các vì sao".

Đúng vậy, thời gian tốt nghiệp luôn tối tăm, lại càng thương cảm, cùng với từng câu chúc phúc ly biệt và tiếng hát động tình kia, cuộc sống đại học kết thúc viên mãn. Nhưng là, Nguyệt Mị lại biểu hiện được dị thường tỉnh táo, bởi vì nàng cũng không có cảm thấy rời đi sân trường có cái gì không tốt, còn có những người bạn học mấy năm trời đều không nói chuyện, có cái gì để mà lưu luyến.

Dù sao bốn năm nay, cô độc lai độc vãng, bởi vì tướng mạo bị người giễu cợt, còn có rất nhiều lần tình yêu còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc, cùng với ánh mắt khác thường hiện lên từ bốn phương tám hướng, tất cả những thứ này rốt cục kết thúc. Nàng có cảm giác giải thoát mà đã mong chờ từ lâu, huống hồ ngày mai sẽ bắt đầu chuyến du lịch tới một đất nước xa lạ, nếu may mắn mà nói, còn có thể giống như Tiểu Dĩnh, thông qua thuốc rắn đến cứu vãn lại dung mạo của chính mình, đây hết thảy, đều là nàng hướng tới cùng chờ mong.

Một đêm này, nàng nằm mơ, trong mộng nàng gặp được một người đầu rắn thân người, mặc dù là dị loại, nhưng bộ dạng thật đẹp, thật đẹp quá.

Sáng sớm, hai cô gái đúng hẹn đi tới sân bay, sau khi ăn bữa sáng đơn giản, đáp chuyến bay thẳng đến Thái Lan, mặc dù ở sân bay còn có một chút rắc rối nhỏ bởi vì thời tiết mà chậm trễ, nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến tâm tình hưng phấn của hai cô gái lúc này, dù sao kế tiếp chính là hành trình bảy ngày thả mình vui chơi, đối với Phật quốc thần bí không biết sắp xảy ra chuyện gì, các cô tràn ngập chờ mong.

“Tiểu Dĩnh, ngươi nói thuốc rắn kia thật hữu hiệu như vậy sao?”

Nguyệt Mị vừa ăn cơm máy bay, vừa nghiêng đầu hỏi.

“Có tác dụng hay không, không phải rõ ràng sao, ta chính là ví dụ sống động. Bất quá nghe dân bản xứ nói còn có một loại thuốc còn lợi hại hơn, nhưng ta không tìm được, nghe nói trước kia là do hoàng thất Thái Lan ngự dụng, sau đó không biết vì sao, thất truyền.”

Tiểu Dĩnh ra vẻ thần bí nói, cũng không ngừng dùng máy ảnh trong tay chụp biển mây cao ba vạn thước.

Nguyệt Mị ánh mắt sáng ngời, trong lòng âm thầm cân nhắc, nếu có thể tìm được cái loại thuốc lợi hại hơn này, ít nhất sẽ so với Tiểu Dĩnh trở nên càng xinh đẹp, đến lúc đó, đừng nói bạn trai, chính là đi ứng tuyển công ty điện ảnh và truyền hình cũng không thành vấn đề a, nghĩ đến đây, gương mặt tràn đầy tàn nhang, hơi hơi phiếm hồng.

"Ta có một người bạn làm hướng dẫn viên du lịch ở địa phương, là anh ấy nói với ta, nhưng nghe được quá trình chế tác thuốc kia, ta cảm thấy vẫn là quên đi, có chút khủng bố!"

Bất quá Nguyệt Mị giống như là đột nhiên tới hứng thú, đem một miếng chocolate trước mặt bỏ vào trong hộp cơm của Tiểu Dĩnh, vẻ mặt tươi cười hỏi:

“Thật tốt quá, ta thích nhất nghe loại này thần bí truyền thuyết, ngươi nói cho ta một chút đi!"

“Thật đáng sợ, ngươi không sợ?”

Tiểu Dĩnh cố ý làm ra vẻ thần bí.

“Không sợ! Càng khủng bố càng tốt!”

Nguyệt Mị vẻ mặt trấn định.

“Ta có thể nhắc nhở ngươi a, cái truyền thuyết này không ai biết nó thật giả, thậm chí từ khi nào bắt đầu truyền ra cũng không rõ ràng lắm, cho nên, nghe một chút là tốt rồi, đừng quá coi là thật."

Bạn đang đọc Ngõ Kể Chuyện của Cà Phê Trứng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HangThan
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.