Chương 10: tiểu hỏa xe, khởi động
" Cốc cốc cốc."
Đúng lúc này, ở bên ngoài đang có người gõ Cửa.
Cửa mở ra, một cái đầu nhỏ với mái tóc đỏ ngó vào bên trong,
"Nơi này có người ngồi không?" Hắn đưa tay chỉ vào một chỗ bên cạnh harry,"những nơi khác đều đã ngồi đầy người!"
Hai người lắc đầu,
Nghe vậy, đối phương có chút câu nệ mà đi vào, sau khi để hành lý xuống thì đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phảng phất như cùng hai người harry không cùng ở một thế giới vậy.
Cho đến khi nghe được lời đối thoại của hai người, Levine mới biết được tên của đối phương:
"Ta là Ron. Weasley, ngươi thật sự là Harry. Potter sao?," đối phương xoay đầu lại, thốt lên.
Người này lại là Ron. Weasley, sau này cùng với Hermione trở thành bạn thân thiết nhất của harry potter, tạo thành "bộ ba vàng".
Cho dù đã có sự xuất hiện của hắn tạo nên hiệu ứng cánh bướm, nhưng hai người này vẫn như cũ có thể gặp được nhau trên chuyến xe lửa này, chẳng lẽ đây là vận mệnh sao?.
"Vậy ngươi quả thật------ Ngươi biết...!" Hắn vừa nói vừa chỉ vào cái trán của harry.
Harry vén mái tóc trên trán ra một bên, bất đắc dĩ để lộ ra vết sẹo hình tia chớp.
Động tác này, hắn trong khoảng thời gian này đã làm không biết bao nhiêu lần, tựa hồ chỉ có một mình Levine là không cảm thấy ngạc nhiên.
Ron mở to hai mắt ra nhìn:"nó chính là do người thần bí tạo ra sao?"
"Đúng vậy," harry nói:"nhưng mà ta cũng không nhớ rõ lắm."
"Không nhớ được một chút gì sao?" Ron vội vàng hỏi tiếp.
"Hừm------ ta chỉ nhớ lúc đó có ánh sáng màu xanh lá cây, còn lại thì không nhớ gì nữa."
"Ngươi có thể nhớ được ánh sáng xanh lá là giỏi lắm rồi, người bình thường sẽ không nhớ được những sự việc xảy ra khi hắn còn là một đứa trẻ sơ sinh" Levine giải thích:"Lại nói tiếp, ta nghe nói sau khi tiến nhập Hogwarts còn có một nghi thức phân viện, trường học muggle cũng không có chuyện này."
Hắn và Hari dù sao cũng có một chút tình nghĩa của bạn học cũ, cố ý đánh trống lảng sang chuyện khác, là vì hi vọng không khơi lại những ký ức đau khổ của đối phương.
Vừa nhắc đến vấn đề này, hai người kia đã lập tức tràn đầy hứng thú,
Ron lập tức nói:"ta cảm thấy ta sẽ bị phân đến Gryffindor, các nhà của ta đều ở Gryffindor, nếu như ta không đến học viện này, không biết bọn họ sẽ nói như thế nào, nhưng mặc kệ như thế nào được đi chăng nữa, chỉ cần ta không bị phân đến học viện Slytherin là được."
"Đó là phục ------ xin lỗi, ý ta là, đó là nơi người thần bí từng ở sao?" Harry thốt lên.
Ron gật đầu:"đúng vậy, nên ta mới một mực cầu nguyện đừng có vào đó."
Levine trấn an hắn:" ta nghe nói, việc phân viện chủ yếu vẫn là dựa vào ý nguyện của bản thân mình, nếu như ngươi muốn đến Gryffindor, vậy thì phải kiên định với ý nghĩ của mình, thì đến lúc đó sẽ được phần đến Gryffindor."
Ron có chút không tin lắm:"thật vậy sao, ngươi làm sao lại biết?, Ta nghe George cùng Freddy nói, cần phải đi qua một lần khảo nghiệm, rất nguy hiểm, nhưng bọn hắn lại không chịu nói nội dung cho ta biết."
Levine nghe vậy thì khẽ cười:"đây cũng là một loại truyền thống, đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Ron có chút bực mình, sao tên nào cũng thích nói chuyện lấp lửng, không chịu nói hết cho người ta biết, cứ khơi dậy sự tò mò như vậy chứ.
Sau đó, biết được Levine và harry vẫn luôn ở thế giới muggle, tiếp xúc với thế giới phép thuật còn chưa được bao lâu, ron lại cao hứng lên, bắt đầu đối với hai người giảng dạy...
Những nội dung chủ yếu vẫn là nói lên sự oán giận của mình, giảng dạy chỉ là thuận tiện.
Ví như hắn nhắc tới Quidditch, sau đó lập tức nói đến bản thân có một cái chổi bay,
Thậm chí tốc độ của chiếc chổi bay này còn không đuổi kịp một con bướm.
Hắn còn oán giận về việc những đồ trên người mình toàn là hàng second hand,
Đũa phép của hắn là do anh trai thứ hai Charl·es đưa cho.
Áo choàng hắn đang mặc là của anh cả bill.
Cờ Pháp sư của hắn là do ông nội để lại, xem như vật gia bảo, nhóm quân cờ cũng không ngoại lệ.
Liền ngay cả vật nuôi của hắn, chuột loang lỗ cũng là Voldemort..., không đúng, chắc là của anh trai thứ ba Percy...
Levine nhìn thoáng qua con chuột peter của hắn, thoải mái nói:
"Thực ra ngươi không cần phải để ý những thứ này, nếu mà thật sự so ra thì ta còn thảm hơn ngươi rất nhiều, trên người của ta ngoại trừ đũa phép ra, cơ bản đều là mua lại hàng second hand, ta không có người thân, sau khi tốt nghiệp còn phải lo trả nợ khoản cho vay."
Ron vừa nghe xong, vội vàng biểu thị hết sức xin lỗi.
Levine cũng nhìn ra được, sắc mặt của hắn so với vừa nãy đã tốt hơn nhiều, cũng không còn oán giận nữa.
Quả nhiên, có câu nói thật sự rất hay: sợ anh em chịu khổ, lại sợ anh em mở ra land rover (ý là, sợ anh em của mình nghèo khó, cũng muốn cho anh em có cuộc sống tốt, nhưng lại càng sợ anh em của mình giàu có hơn mình, sống tốt hơn mình).
Theo đoàn tàu di chuyển càng ngày càng xa dần, những cánh đồng ruộng không ngừng di chuyển qua khung cửa sổ, khung cảnh bên ngoài càng lúc càng hoang vu.
Từ những cánh đồng lúa bây giờ đã không còn thấy nữa, thay vào đó là những rừng cây rậm rạp, những con sông quanh co khúc khuỷu, cùng với màu xanh đậm của núi rừng.
Mãi cho đến lúc mặt trời dần khuất dạng, ron mới chịu ngừng lại những câu chuyện thao thao bất tuyệt của hắn.
Ở phương diện này, harry quả thật là một người biết lắng nghe,
Có lẽ bởi vì đãi ngộ ở nhà Dursley quá kém, nên sau khi lên tàu, harry bắt đầu mua rất nhiều đồ ăn,
Lúc này, khắp nơi trên bàn là túi chứa đồ ăn vặt, trước mặt của hắn bày ra một chồng thẻ bài sôcôla hình con ếch, trong đó có vài tấm Dumbledore, cũng không biết đây là may mắn hay xui xẻo nữa.
"Nhanh chóng mặc lên áo choàng, ta vừa mới hỏi học trưởng, đoàn tàu đã sắp chạy tới nơi rồi." Levine đẩy ra cửa phòng, thúc giục Hai người vừa mới gặp mà như đã quen từ lâu.
Hắn thật sự không chịu nổi sự tra tấn lỗ tai của Ron, hơn nữa còn quá sớm để dính dáng đến nhân vật chính nên mới ra ngoài đi dạo một chút.
Trong lúc đó hắn bắt gặp một bé gái tóc quăn đang đi tìm con ếch của Neville,
Đây không ai khác chính là Hermione, người còn lại trong "Bộ Ba vàng"
Bé gái này cũng xinh đẹp giống như trong phim vậy, vấn đề duy nhất là tính cách không được tốt cho lắm.
Đối với một người đã từng trưởng thành như Levine liếc mắt là có thể nhìn ra, tính cách này phần lớn là do sự háo thắng của nàng mà có.
Ở thế giới muggle, Hermione trong mắt người khác là một đứa trẻ thông minh hiếu học, nàng cũng rất tự hào về điều này, thậm chí còn có chút cao ngạo.
Nhưng bây giờ, nàng đột nhiên tiến vào thế giới phép thuật, đã không còn duy trì được sự cao ngạo vốn có nữa, dưới tình huống không hiểu tiêu chuẩn có người trong thế giới này như thế nào, sự cao ngạo liền biến thành tự ti.
Còn như có chút mạnh miệng, đây chẳng qua là vì muốn bảo hộ sự tự tôn của bản thân mà thôi.
Chờ chân chính đi đến Hogwarts,sau khi xác định được địa vị học bá(học sinh giỏi có thành tích cao) của mình, thì loại tính cách này sẽ tự động biến mất.
Từ sau khi trở thành thuật sĩ tâm linh, Levine càng ngày càng nhạy cảm với nội tâm của người khác.
Hắn tin tưởng tương lai mình có thể trở thành chuyên gia đọc hiểu nội tâm người khác.
Sau khi nhìn thấy con ếch của Neville, Levine dùng thuật bay đến đưa nó cho hắn.
Ít nhất... ở năm thứ nhất, hắn còn không muốn giao lưu quá nhiều với vị tiểu thư thông hiểu mọi thứ này, làm bạn bình thường là được rồi.
Nếu muốn tiến thêm một bước, chia ít cũng phải đợi đến hai, ba năm sau, khi Hermione trở nên yếu đuối nhất, có lẽ có cơ hội.
"Levine, ngươi quay lại rồi, thật tiếc khi vừa nãy ngươi không chịu ở lại, chúng ta và Malfoy vừa đánh một trận, nếu hồi nãy có thêm ngươi ở đây, thì chúng ta nhất định có thể đánh thắng được bọn họ." Ron tức giận nói.
Harry cũng gật đầu đồng ý, tuy người bạn tiểu học này của mình trông không được cường tráng cho lắm, nhưng vẫn rất biết đánh nhau, bởi vì hắn từng chứng kiến trong lớp học tiểu học.
Levine thì từ chối cho ý kiến, nếu Như Malfoy thực sự chọc tới hắn, thì hắn cũng không để ý mà giáo huấn cho tên thiếu niên không hiểu chuyện này một chút.
Đối với những học sinh mới nhập học còn chưa biết Phép Thuật mà nói, thì chính mình dùng nắm đấm cũng đủ để giải quyết rồi.
Mấy người nhanh chóng cởi áo khoác ra, mặc lên mình bộ đồng phục trường học màu đen.
Áo choàng cũ của Ron có chút ngắn, lộ ra đôi giày chơi bóng ở dưới chân.
Đối với việc này, Ron cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Levine cảm thấy áo choàng này cũng không tệ lắm,
Ít nhất thì, nó đi lại dễ dàng hơn, thời điểm bước đi cũng không sợ đạp phải áo choàng mà té ngã.
"Còn 5 phút nữa đoàn tàu sẽ chạy đến Hogwarts, xin hãy để lại hành lý của mọi người ở trên tàu, chúng tôi sẽ thay mọi người đem hành lý đến trường." Âm thanh của nhân viên vang khắp các toa tàu.
"Chúng ta sắp đến nơi rồi, thế giới phép thuật, ta có chút khẩn trương!" Harry nói, đồng thời hai tay che bụng, dáng vẻ trông không được thoải mái.
Ở đây cũng không chỉ có một mình harry cảm thấy khẩn trương, ngay cả ron, người có xuất thân thuần huyết cũng không ngoại lệ,
Ron cũng nhớ đến anh trai của mình đã từng miêu tả cho hắn, về việc tiến hành phân viện khủng bố như thế nào.
Dưới bầu không khí khẩn trương cùng bất an, đoàn tàu dần chạy chậm lại, cuối cùng thì ngừng hẳn.
Đăng bởi | longtaiuy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |