Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1932 chữ

Chương 7 bề ngoài nhìn như tiểu hài nhi, thám tử lừng danh Levine

Đối với một người còn chưa nhập học như Levine mà nói, thì làm sao có thể ở hẻm xéo tìm được một công việc tốt chứ?

Trước tiên bài trừ Gringotts.

Bởi vì, trình độ logic của nhóm pháp sư thế giới này giống như là đốt sách chôn nhân tài.

Khả năng hiểu biết về toán, lý của Levine có thể áp đảo trên 95% pháp sư.

Với trình độ như vậy, làm nhân viên kế toán ở Gringotts là hoàn toàn dư giả, nhưng điều kiện là phải khiến cho các yêu tinh ở đó tin tưởng mới được.

Thứ hai, cửa tiệm nồi nấu quặng patrick, cửa tiệm bán hàng tinh phẩm Quidditch, cũng không thích hợp.

Sản phẩm của những cửa hàng này đều là loại mặt hàng lớn,

Không phải nồi nấu quặng thì chính là chổi bay, là một việc làm tốn sức, đối với một đứa trẻ chỉ mới 11 tuổi như hắn là không thích hợp.

Sau khi đã loại trừ một số cửa tiệm, những cửa tiệm còn lại trông có vẻ khả thi hơn, hiệu thuốc, cửa hàng cú Eeglops bán chim cú mèo, tiếp theo là nơi hắn từng mua hai bức thư Flourish và Blotts, nơi được các pháp sư trẻ tuổi yêu thích nhất ở Lorraine,

Cửa hàng kem ốc quế Fortescue, cửa hàng Malkin chuyên định chế các loại đồng phục, các văn phòng phẩm, các cửa tiệm bán đồ dùng trong hẻm xéo...

Trong lúc này, ưu tiên hàng đầu chính là Flourish và Blotts,

Bởi vì nếu làm ở đây thì có thể đọc sách miễn phí,

Dĩ nhiên, còn có thể làm ra những lựa chọn khác,

Nhưng mà hiện thực phũ phàng, hắn đến cửa hàng nào thì bị cửa hàng đó từ chối, nói hắn còn nhỏ tuổi, chưa đủ điều kiện để làm việc.

Ai da, các ngươi là pháp sư mà còn tuân thủ pháp luật như vậy sao?

Trình độ xã hội còn tương đương với Muggle 100 năm trước,

Vậy tại sao khi các người mướn thợ lại không dùng luật pháp của đế quốc Anh 100 năm trước,

Levine có chút sầu não, cho đến khi hắn đi đến trước một cửa tiệm bán động vật thần kỳ,

Lúc này, bên ngoài cửa tiệm đang đứng rất đông người, mọi người bên trong đang chỉ trỏ cái gì đó, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Cũng vừa vặn Levine còn chưa tìm được việc làm, đang lúc buồn chán nên hắn cũng chen vào để hóng hớt,

Sau đó hắn liền nhìn thấy, có một nữ nhân viên đang đứng trước một chiếc lồng lớn, đang luống cuống tay chân để bắt con Niffler bên trong,

Ngay bên cạnh hắn, có một người đàn ông mặc bộ đồ nghiên cứu kiểu phương Tây, đội mũ dạ Nam đang đứng khoanh tay, có chút không nhịn được nhìn nàng,

Niffler là một con thú ma thuật có mõm dài và bộ lông mịn màu đen, nói giống như là sự kết hợp của thú mỏ vịt và chuột chũi.

Bọn chúng có tính cách hiền lành, thích đào hang, chúng bị thu hút bởi những thứ sáng bóng, điều này khiến chúng trở nên tuyệt vời trong việc tìm kiếm kho báu, nhưng điều đó cũng có nghĩa là chúng có thể tàn phá nếu bị giữ (hoặc thả rông) trong nhà,

Vì vậy chúng rất được những người săn tìm kho báu yêu thích, trở thành trợ thủ đắc lực.

Nữ nhân viên trong cửa hàng rối ren lên tiếng mắng:

"Rốt cuộc là con nào, là con nào ăn trộm đồng hồ moore?"

Levine nhìn thấy bên trong lồng có ít nhất 6 con Niffler, đang hốt hoảng chạy trốn khỏi bàn tay của nữ nhân viên.

Nàng vất vả lắm mới bắt được một con, đem nó dốc ngược rồi không cần lắc lên lắc xuống.

"Thả ta ra, thả ta ra, chóng mặt quá!"

Với khả năng có thể nghe hiểu được tiếng nói của động vật, Levine nghe được con Niffler này đang nói gì,

Nữ nhân viên lắc lắc một hồi, thì từ trong chiếc túi ở bụng của nó rớt ra một đồng bạc sickl·es.

Thấy vậy, nữ nhân viên cố gắng đem con Niffler này bỏ vào trong một chiếc lồng khác, nhưng bởi vì thẹn quá hóa giận nên con Niffler này cố ngẩng lên cắn một cái vào tay nữ nhân viên, nữ nhân viên bị đau nên buông lỏng tay, nhân cơ hội đó con Niffler này tranh thủ chạy vào trong giữa đám bạn của nó.

Điều bết bát nhất là, những con Niffler này lại rất giống nhau, nên nhân viên của cửa hàng căn bản là không phân biệt được con nào với con nào.

Xem như nỗ lực vừa rồi đều đã mất trắng.

Mắt thấy nữ nhân viên này đang sắp nổi giận,

Levine đột nhiên nở nụ cười,

Hắn cũng không phải là cười trên nỗi đau của người khác,

Mà hắn cười vì phát hiện ra, đây không phải là cơ hội để hắn kiếm việc làm sao?

Hãy lập tức tiến lên, kéo vạt áo của nữ nhân viên.

"Xin chào, vị tỷ tỷ này, ta là Levine. Green, ta có thể giúp ngươi giải quyết chuyện này."

Nữ nhân viên còn chưa tìm lại được đồ vật của khách hàng bị trộm mất, trong lòng đang nóng như lửa đốt, tự nhiên lại bị người có gọi lại, đang muốn phát tiết ra thì nhìn thấy người gọi mình là một đứa trẻ có khuôn mặt ưa nhìn.

Cũng chẳng biết tại sao, cơn tức trong lòng đã giảm xuống một nửa, nhịn một chút mỉm cười nói:" xin chào, green, rất vinh hạnh được phục vụ ngươi, nhưng ngươi nhìn xem,  hiện tại ta đang có chút việc bận, người chờ một lát nữa nói chuyện có được không?"

Levine nghe vậy thì lắc đầu, nói:"ngươi hiểu lầm, ta đến đây cũng không phải là mua cái gì, ngược lại, ta đến để giúp ngươi."

"Ngươi giúp gì?" Nữ nhân viên tỏ ra vô cùng nghi hoặc.

"Ta có thể giúp ngươi tìm được con Niffler nào đã ăn trộm đồng hồ bỏ túi."

"Cái này!" Nữ nhân viên hoài nghi nhìn Levine vài cái,

"Rất vui vì được ngươi tình nguyện giúp, thế nhưng ngươi còn rất nhỏ, để cho người bắt một con Niffler thì rất có thể sẽ làm mình bị thương!"

"Người nghĩ nhiều rồi, tỷ tỷ," Levine nở một nụ cười tự tin:" ta không cần đụng đến chúng, cũng có thể tìm ra được con nào đã ăn trộm."

Nói xong, hắn liền đi đến bên cạnh chiếc lồng sắt, nói chuyện với những con Niffler trong lồng:

"Hắc hắc, bọn nhóc con, mới vừa rồi là ai thu hoạch được bảo bối mới?"

Trong mắt của mọi người xung quanh, Levine cũng không nói lời nào, chỉ phát ra những âm thanh thì thầm.

Mà âm thanh kia, lại rất giống với tiếng kêu của những con Niffler.

Đây chính là hiệu quả của năng lực << hiểu được tiếng nói của động vật >>

Một màn thần kì này, làm cho nữ nhân viên đang định tiến lên ngăn cản Levine phải dừng bước.

Lúc này, những con Niffler đang ở trong lồng cũng ngây ngẩn cả người.

Bọn chúng đang cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao sinh vật to lớn ở trước mặt lại có thể nói được tiếng của bọn nó, chẳng lẽ đây lại là một con Niffler kích thước lớn?.

Dù sao bọn chúng cũng không quá nhiều thông minh để suy nghĩ phức tạp, nhưng vẫn đàng hoàng trả lời câu hỏi của Levine.

Sau đó, Levine quay đầu lại nhìn nữ nhân viên:

"Đã tìm được rồi, chính là con này, trên chân trái phía trước của nó có đứt một ngón chân."

Nghe được những lời này, nữ nhân viên cũng có chút bán tín bán nghi, nhưng cũng bắt lên con Niffler mà Levine đã chỉ, dốc ngược lên rồi lắc lắc,

Rất nhanh, từ trong túi trên bụng của nó rơi ra một chiếc đồng hồ bỏ túi.

"Đúng rồi, chính là nó, đúng là đồng hồ của ta, đó là lễ vật tốt nhất mà Marlene đã để lại cho ta!"

Người đàn ông mặc bộ đồ nghiên cứu, đứng khoanh tay hồi nãy kích động nhặt lên chiếc đồng hồ, cẩn thận ôm vào trong lòng, hướng về phía Levine nói lời cảm ơn, sau đó liền rời đi,

Cuối cùng cũng kết thúc.

"Ah, cảm ơn, cảm ơn ngươi!" Sau khi những người vây xem đã giải tán, nữ nhân viên nắm lấy tay của Levine, liên tục nói lời cảm ơn:"ngươi vừa giúp ta một đại ân!"

Sau đó lại tò mò nói:"người vậy mà có thể bắt chước tiếng kêu của Niffler, hơn nữa còn có thể dễ dàng tìm ra được con nào đã ăn trộm, ngươi đã làm như thế nào vậy?, chẳng lẽ ngươi có thể giao tiếp được với bọn chúng hay sao?"

Levine lắc đầu rồi lại gật đầu:"cũng không kém bao nhiêu, ta có một loại Thiên Phú, là có thể mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của động vật."

Hắn tất nhiên sẽ không để cho người khác biết hắn có thể giao tiếp được với động vật, dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình.

"Trời ạ, người vậy mà có Thiên Phú giống như Newt. Scamander tiên sinh, thật không tầm thường."

Newt. Scamander là nhà động vật học có danh tiếng thần kỳ, đồng thời cũng là tác giả của cuốn << động vật thần kỳ ở nơi nào >>, là một người cực kỳ nổi tiếng, chỉ cần là những người ở trong nghề, hay những người yêu thích động vật thần kỳ đều sẽ nghe qua cái tên này.

Mà Scamander có thể giao tiếp cùng động vật thần kỳ.

Đây cũng là lý do vì sao mà Levine muốn che giấu năng lực của mình.

Có câu nói, nữa bước siêu nhân là thiên tài, một bước siêu nhân là người điên.

Nói mình có thể giao lưu cùng động vật, ở nơi này còn tồn tại tiền tệ newt, mọi người sẽ sinh lòng ao ước đối với hắn.

Nhưng nếu nói mình có thể nói chuyện cùng động vật, như vậy thì quá khoa trương rồi,

Giao lưu có thể chỉ đơn giản là cảm nhận tâm tình, cảm xúc, nói chuyện nhưng là liên quan đến phương diện logic và ngôn ngữ học.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời này, ánh mắt của nữ nhân viên đối với hắn trở nên trìu mến thêm vài phần.

"Ta là Haydn. Triest, là nhân viên của cửa hàng này, cảm ơn ngươi đã giúp ta giải quyết vấn đề vừa rồi, về sau nếu người muốn mua động vật thần kỳ hoặc đồ vật tương tự thì có thể đến tìm ta, ta sẽ trong quyền hạn của mình giúp ngươi giảm giá 10%."

"Không sao đâu, tỷ tỷ," Levine làm bộ khoát khoát tay, sau đó ngẩng đầu, dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn đối phương:"đã như vậy, xin hỏi ngài có cần thêm lao động trẻ em không?"

Bạn đang đọc Ngộ tính nghịch Thiên, ta ở Hogwarts xây phù không thành của Long Dữ Pháp Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi longtaiuy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.