Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ Huy Sứ Sơn Đông

Phiên bản Dịch · 4584 chữ

Đường đi đất Thục khó khăn, khó như đi lên trời. Từ xa đã nhìn thấy Thành Đô, đoàn rước khâm sai mới tiến vào được một đường lớn.

Quan viên nghênh đón từ mười dặm, lúc này cưỡi ngựa đi phía trước. Nhìn thấy đám quan viên tam ti cùng với đám thân sĩ, các nhân vật có tiếng đều đã ở dưới đứng thành hàng nghênh đón, Dương Lăng cũng chui ra khỏi xe, ngồi trên lưng ngựa, cùng đám thị vệ thân cận đi xung quanh, chậm rãi đi về phía trước.

Tống Tiểu Ái vẫn một thân y phục màu lam của nữ tử Tráng gia, cổ đeo một sợi dây chuyền, ngồi trên lưng ngựa nhìn xung quanh, lộ ra nét mặt đầy sức sống. Nàng vừa nhìn đến thấy Dương Lăng ngáp một cái, vội nhỏ giọng nói với Ngũ Hán Siêu: - Tiểu Ngũ, người xem, Dương đại nhân hình như đêm qua ngủ không ngon, trong rừng trúc đủ các loại côn trùng chim chóc kêu vang, hẳn là đại nhân thấy không quen.

Ngũ Hán Siêu ngáp một cái, nói: - Không phải đâu. Đại nhân phải suy nghĩ nhiều chuyện, hắn là rất hao tổn tâm tư.

Tống Tiểu Ái tò mò nói: - Ô! Ngươi vì sao cũng giống như ngủ không ngon? Sau nửa đêm không phải phiên Đại Bổng Chùy tuần tra sao?

Ngũ Hán Siêu cười gượng hai tiếng nói: - A. Ta phải làm rất nhiều việc, cho nên rất hao tổn sức lực...

- Hứ! Tống Tiểu Ái lườm hắn một cái, động tác đáng yêu một cái quay đầu đi.

Nét mặt Ngũ Hán Siêu lập tức u sầu vài phần:

- Sắp phải về nhà ta rồi, đột nhiên dẫn theo thể tử trở về, cũng không biết phụ mẫu ta có thích hay không, nha đầu ngốc nhà người kê gối cao mà ngủ, ta thì trong lòng lo lăng, phải suy trước tính sau, suy nghĩ thế nào mở miệng cùng phụ mẫu, lại còn phải nghĩ đến chuyện con rùa hôm đó, ta ngủ được sao?

Đoàn người ngựa tới trước cửa thành, quan viên lớn nhỏ ở Thành Đô vì khâm sai đại nhân, Uy Võ Hầu gia từ kinh thành đến mà tiền hô hậu ủng, nhưng nhìn đi nhìn lại lại chỉ là một đám quan binh đeo khăn lam, mặc vải thô, đi giày rơm, đúng là không thể nhịn được cảm thấy kì lạ. Hôm nay cũng xem như là được mở rộng tầm mắt.

Người đứng ở cửa thành đón tiếp rất đông, ngoại trừ đám quan viên chính trong các ban bộ, còn có đám đại biểu sĩ tử, phú thần địa chủ, một đám người chắn hết cửa thành. Theo quy củ, vệ đội của Dương Lăng phải xếp thành hình cánh nhạn, trái phải tách ra để chủ nhân tiến đến gặp mặt chủ quan nghênh đón. Nhưng vệ đội của Dương Lăng là đám người ngựa vừa đi cả mười vạn dặm đường rừng núi, bảo bọn họ dàn trận đánh giặc giết địch còn được, chứ còn sức đâu để sắp xếp đội ngũ cho có trật tự, diễn sao cho đęp.

Bố chánh sứ nha môn phụ trách duy trì trật tự đám quan viên, dựa theo những tình huống đơn giản của quân đội bước tới chỉ huy vài cái, Dương Lăng đứng ở chính giữa trong đám quân lính nhốn nháo, vất vả nửa ngày cũng không chen qua được. Quan viên đứng hai bên kiễng mũi chân nhìn lên, nghe thấy có tiếng võ tướng rõ ràng rống to, thét vang ra lệnh lập tức khai thông dòng người, lại nhìn đến Dương Lăng ở giữa đúng thật không biết nên khóc hay cười.

Dân số Thành Đô lúc này chính là thời kì phồn thịnh nhất trong lịch sử, tổng số quân dân đạt con số năm mươi chín vạn, trong đó hầu hết các con phố đều đã cực kỳ sầm uất, người ở đông đúc, phố phường phồn hoa, khắp nơi thanh lâu tửu quán, cờ bay phấp phới. Sự đông đúc này làm người ta khó lòng tưởng tượng cảnh quân Thanh làm sao có thể xông vào như đám u hồn, dễ dàng giết được hết đám người đi đường, toàn thành sống sót chỉ còn lại không đủ tám vạn người.

Trong đám người đến xem dọc đường đi có rất nhiều người dân bản xứ khăn lụa quấn đầu, thân hình trắng nõn gầy yếu, giống như những kẻ khác đến xem chuyện náo nhiệt, nhưng bọn họ ánh mắt khôn khéo luôn né tránh Dương Lăng kẻ được tầng tầng thị vệ trang bị đầy đủ bảo vệ, mà đặc biệt chú ý tới đám quan viên thân sĩ nghênh đón và những bách tính đang đứng xem.

Những người này một số là hàng ngũ được Nội xưởng bí mật chiêu nạp ở Thành Đô, một số là thuộc đội Tạ phiên vệ của Tứ Xuyên. Lần trước cao thủ thân phận lẫn mục đích đều không rõ ràng xuất hiện ở rừng trúc, chuyện lớn như vậy Ngũ Hán Siêu không dám giấu giếm, đã sớm sai người phi ngựa truyền báo cho Liễu Bưu. Liễu Bưu nghe nói, trong lòng hết sức khẩn trương, phái đến tất đám lính tinh nhuệ, âm thầm tiếp ứng bảo vệ.

Đám lính ở nha môn Bố chánh sứ vất vả lắm mới làm tình cảnh hỗn loạn mới rồi trở lại bình thường, các nhóm thiết vệ tả hữ tản ra, xếp thành năm hàng người. Dương Lăng xuống ngựa, bên cạnh là Ngũ Hán Siêu và Tống Tiểu Ái đi thẳng về phía trước.

Đứng đầu là Bố chánh sứ, Án sát sứ, Đô chỉ huy sứ của Tứ Xuyên, đứng phía sau là đám người tham dự chính sự: Tri phủ Đồng Tri, Thiêm sự đô sát, tiến sĩ và tất cả đám quan viên lớn nhỏ, tiến lên nghênh đón. Đám thân sĩ, nhân vật có tiếng thì ở dưới cùng nở nụ cười hỗ trợ. Trong lúc Dương Lăng cùng đám quan viên nói chuyện, Tống Tiểu Ái nhìn khắp các gương mặt đánh giá, lại hướng Ngũ Hán Siêu nói nhỏ: - Này, Tiểu Ngũ, cha người là người nào?

Ngũ Hán Siêu từ lâu đã nhìn về phía phụ thân, lúc này bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều lộ vẻ kích động.

Lão Ngũ cao lớn vạm vỡ, râu dài quá bụng, mày rậm mắt sâu, uy lực như loài hổ, đứng ở trong một đám quan văn gầy yếu thật đúng ra giống một con gấu đứng trong bầy cừu, uy phong nhất mực.

Tiểu Ngũ làm sao có thể nhìn không thấy? Ngũ Hán Siêu cố kìm xuống kích động được nhìn thấy người thân. Nói nhỏ với Tống Tiểu Ái: - Nha, chính là người mặc bổ phục thêu hình chim trĩ màu trắng đang nhìn thẳng vào ta đó!

- Người nào nha? Ô, người nói là người trước ngực áo vẽ hình một con chim cổ dài, là vị quan có bộ râu chữ bát kia nha, ừ ừ, còn trẻ thật, nhưng hai người đúng là rất giống nhau.

Ngũ Hán Siêu trợn tròn mắt, bất đắc dĩ nói: - Người nhìn kỹ một chút đi Tông đại tỷ, người kia chỉ đáng tuổi làm đại ca của ta, phụ thân là người có bộ dâu dài, thật dài, đến tận thắt lưng kìa, người thấy không? ngược lại lại biến đám quân lính này thành không biết làm sao lại càng hỗn loạn.

Tổng Tiểu Ái đôi mắt đẹp căng lên nhìn, chợt nói: - A! Thấy rồi, thấy rồi, tế là ông ấy nha, phong thái thật uy mãnh, tuy nhiên, tầm vóc này có điểm 5 không giống phụ thân ngươi...

Ngũ Hán Siêu tức giận nói: - Không giống cha ta vậy chứ giống cha người sao?

- Ừ, đúng là rất giống cha ta, chính là giống bộ râu rất dài. Tống Tiểu Ai thật thà đáp. Dương Lăng cùng tam ti đại nhân nói chuyện xong, lại chắp tay nói lời cảm tạ với đám quan viên đã đến nghênh đón, quan trường xã giao, xưa nay đều như vậy, là lễ tiết không thể bỏ qua.

Bố chánh sứ Tứ Xuyên An Văn Đào cười nói: - Đại nhân đại thiên tuần thú, tới Thành Đô, quan viên và thân sĩ dân chúng trong thành biết tin vô cùng vui mừng, từ sớm đã hồi hộp trông mong. Hạ quan ở trong thành đã chuẩn bị thịnh yến để giúp đại nhân tẩy trần, nơi đây chật chội, chúng ta tiến vào thành đi, hạ quan sẽ dẫn các vị quan viên đến tiếp kiến đại nhân.

Dương Lăng vuốt cằm cười nói: - Cảm ơn, đã làm phiền An đại nhân và chư vị rồi, mọi chuyện xin cứ như Bố chánh sứ đại nhân sắp xếp.

Đoàn người tiến vào trong thành dự yến tiệc được chuẩn bị sẵn ở tửu gia lớn nhất Thành Đô là " Cẩm giang tửu gia". Tiệc rượu bắt đầu, Ngũ Hán Siêu lúc này mới có cơ hội một mình đến gặp phụ thân. Y đi đến bên cạnh phụ thân, kích động nói: - Hài nhi tham kiến phụ thân đại nhân. Nói xong liền nhấc áo bào quỳ xuống.

Ngũ Văn Định nhanh chóng đỡ lấy y, cười nói:

- Đứng lên, đây cũng không phải ở nhà, không cần dùng đại lễ. Hiện tại ta và con chỉ là đồng sự, công tư phải phân minh rõ ràng.

Nhi tử quý hiển đạt trở về nhà, Ngũ Văn Định hẳn là rất tự hào, các quan viên cùng bàn cũng đều mỉm cười nhìn đến, tuy nhiên phụ tử lâu ngày gặp lại, cũng không để để ý mà tiếp tục nói chuyện.

Ngũ Văn Định nhìn ngắm ái tử bộ dáng, vuốt râu cười nói: - Tốt, tốt. Chuyện con ở Giang Nam đánh quân Oa, cha cũng nghe nói qua, không hổ là người Ngũ gia, không để cha mất mặt.

- Ha ha, cha trước đây vốn muốn để con tham gia kì thi võ, cứ như vậy làm quan rồi từ từ tiến thân, không ngờ con lại may mắn như vậy, lại trở thành thuộc hạ của Dương đại nhân, hiện giờ dựa vào công sức chính mình mà lập công lên chức Kiêu Kỵ Đô úy, phẩm bậc không kém gì cha, ha ha ha ha, mẹ con nghe xong chính là vui mừng không kể xiết...

Ngũ Văn Định nhận thấy tiền đồ của nhi tử, lời nói lộ ra sự hoan hỉ. Ngũ Hán Siêu cũng cười nói:

- Mẫu thân biết hài tử có tiền đồ dĩ nhiên sẽ thấy vui mừng, nhưng con hiện tại chịu trách nhiệm an toàn của khâm sai đại nhân, hôm nay sợ là không thể trở về gặp mẫu thân. Đợi sắp xếp mọi chuyện của đại nhân ổn thỏa, con sẽ lập tức hồi phủ.

Ngũ Văn Định khoát tay nói: - Không cần vội, việc công quan trọng hơn, nểu đã tới được Thành Đô, thì sợ gì không có cơ hội gặp mặt. Dường đại nhân đã đề bạt trọng dụng, con phải hăng hái nên mới phải.

Phụ tử hai người đang nói chuyện, Tống Tiểu Ái cười híp mắt từ đâu chui ra, trên mặt che giấu vẻ thẹn thùng, thoải mái nói: - Tiểu Ngũ, vị này chính là...

Ngũ Văn Định vừa rồi mới biết được hộ vệ của khâm sai đại nhân đến đất thục là Lang quân đất Quảng Tây, tuy nhiên lại không biết thân phận của Tống Tiểu Ái, hành tung của khâm sai đại nhân chính là không thể tùy tiện hỏi thăm được. Ông vừa rồi nhìn thấy trong đám lính hộ vệ có một cô nương, trong lòng đã có cảm giác rất kì quái, còn tưởng rằng khâm sai đại nhân ngang nhiên mang theo nữ xuyết cùng đi, hiện tại nhìn đến cô nương này, cũng hiếu kỳ mà nói: - Hán Siêu, vị cô nương này là...?

Ngũ Hán Siêu vội vàng nói với Tống Tiểu ái: - Đây là phụ thân của ta, Thành Đô Đông Tri Ngũ Ngũ Văn Định Ngũ đại nhân. Còn đây chính là Thống soái Lang quân chống quan Oa, Hoàng thượng đã đích thân phong Tham tương tổng binh quan, Tổng Tiểu ái Tống cô nương.

Ngũ Văn Định vừa nghe liền giật mình, vội vàng thì lễ, cung kính nói: - Hạ quan thất lễ, hóa ra là Tống đại nhân, thất kính thất kính rồi.

Tống Tiểu Ai thấy thế cũng hoảng hốt, nàng tuy là thân phận thống soát, nhưng đây chính là phụ thân của Ngũ Hán Siêu, nàng sao dám để ông thi đại lễ với mình như vậy. Tống Tiểu Ái cuống quýt thi lễ đáp lại, lưng cúi càng thấp so với ông, luôn miệng nói: - Ngũ đại nhân không cần đa lễ, mau mau xin đứng lên, mau mau xin đứng lên.

Ngũ Văn Định vừa mới hơi nâng người lên, nhìn thấy điệu bộ của nàng lại vội vàng cúi xuống. Ông tuy rằng tính cách phóng khoáng, không câu nệ tiêu tiết, nhưng dù sao cũng là xuất thân lưỡng bảng tiến sĩ, trong quan trường vẫn nên tuân theo quy củ là hơn, hơn nữa ông bây giờ còn đại diện cho thanh danh một phủ, cai quản luật pháp nên càng phải coi trọng quy củ.

Ông là quan ngũ phẩm, nhưng Tống Tiểu Ái là Tham tướng Thống lĩnh quân đội, hàng nhị phẩm, theo quy củ ông nhìn thấy nàng phải thi đại lễ, đứng với nàng phải đứng phía sau lùi về phía tay phải, nếu đi với nàng thì phải theo sau, nếu không chính là thất lễ. Mà ở Tứ Xuyên, các dân tộc thiểu số chiếm số đông, vì triều đình vẫn áp dụng chính sách hòa dịu lôi kéo, hoàng ân đối với quan lại thổ ty là rất lớn, lại rất lễ tiết quý trọng, cho nên Hán quan càng phải coi trọng những lễ tiết này, để tránh gặp phải những phiền phức không đáng có. Hiện nơi này có mặt rất nhiều quan viên, nếu bị ai đó tố cáo lên trên ông quá thất lễ, này sự việc làm sao gánh nổi?

Ngũ Văn Định với Tống Tiểu Ái đều có điểm kiêng dè, cả hai đều thở dài không ngừng, ai cũng muốn đối với người kia thi lễ nhiều một chút mới an tâm. Ngũ Văn Định thấy thế, cũng không biết nên làm thế nào mới qua được tình huống khó xử này, đành phải nháy mắt liên tục ra hiệu với Tông Tiểu Ái.

Tống Tiểu Ái ngẩng đầu nhìn thấy, vội vàng nói với Ngũ Văn Định: - Ngũ đại nhân xin cứ tự nhiên, đại nhân gọi ta có việc, ta đi trước! Nói xong khẩn trương lại thi lễ, không đợi ông đáp lễ liền tức tốc chạy đi.

Ngữ Văn Định vuốt chòm râu rậm mà thở hổn hển, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi nhìn hài tử nói nhỏ:

- Quan người tộc Man, lại không quen lễ giáo, thân là Thống soái lại không biết lễ nghi triều đình, làm hại vị phụ suýt nữa bị người ta hạch tội. Mà, chức quan của cô ta lớn hơn con, con và cô ta cùng là người bên cạnh khâm sai đại nhân, đúng là khổ cho con rồi.

Ngũ Hán Siêu cười gượng hai tiếng nói: - Ách...không khổ, không khổ, thật ra thì cũng được...phụ thân đại nhân quá lo rồi! Bố chánh sứ An Văn Đào và Án sát sứ Lục Chính mỗi người một bên ngồi bên cạnh Dương Lăng, nâng ly cạn chén, thoạt nhìn tình cảm thật thân thiết.

Dương Lăng thần sắc ngưng trệ, âm thầm quan sát, phát hiện quan viên ở đây đều coi hai người này là người đứng đầu. Mỗi khi có lời đề nghị, một lời nói ra trăm tiếng vâng theo, tuy là trong tiệc rượu, một tiếng mời rượu là nên có nhiều tiếng đáp ứng, nhưng cũng có thể nhìn ra quan hệ và uy danh của hai người này trong chốn quan trường.

Mà Đô Chỉ Huy sứ Sơn Đông mới điều tới Lý Sâm, mỗi khi lên tiếng lại không có nhiều người vâng theo, chỉ bao gồm một ít tướng lĩnh dưới trướng y, nhìn vẻ mặt thì cũng không có vẻ thân cận với y, lại cứ để y một mình thô lỗ uống rượu. Khắp nơi tiếng nói tiếng cười, nhưng Dương Lăng vẫn tự nhiên nảy sinh cảm giác buồn thay cho y.

Sơn Đông Đô Chỉ Huy Sứ Lý Sâm, gương mặt uy vũ, thân hình cao lớn, đúng là một võ tướng lẫm liệt oai phong. Người này trong đám võ tướng đã bậc Đô Chỉ Huy Sứ, không những không phải xuất thân quan văn, hơn nữa chỉ là dựa vào chiến công và sức mạnh mới có thể từng bước bước lên vị trí cao như vậy, chính là mãnh tướng được sinh ra trong tầng lớp dân chúng. Nghĩ đến việc này cho nên Dương Lăng mới từ trong đám võ tướng ở Binh Bộ chọn ra y để đảm nhiệm chức Tứ Xuyên Đô Chỉ Huy Sứ. Trong tất cả đám quan viên ở Thành Đô, chỉ có một kẻ duy nhất biết mục đích thật sự Dương Lăng tới nơi này, chính là y. Dương Lăng biết rằng quan hệ trong hệ thống quan viên rất phức tạp , kể cả các tướng lĩnh trong quân đội cũng đều có phe phái. Hơn nữa quan viên có chức vị cao hầu hết đều là quan văn, cho nên quan võ ở kinh thành phần lớn đều có chỗ dựa vững chắc hoặc có quan hệ chặt chẽ với một phe phái quan văn nào đó.

Quân lính vệ sở bởi vì đã đóng ở đất thổ ty hơn trăm năm, trong tương lai cũng còn ở nơi này dài dài, cho nên quan hệ với quan viên địa phương cũng rất mật thiết.

Cứ như vậy, các mối quan hệ cứ tầng tầng chồng lên nhau, đan xen vào nhau. Không có bè phái, không có quý nhân trợ giúp, đám võ tướng muốn phấn đấu cũng cực kỳ khó khăn. Dương Lăng lúc trước nhậm chức Thần Cơ Doanh, quân doanh chỉ có mấy ngàn người, hắn lại có Hoàng thượng làm chỗ dựa vững chắc, thế mà vẫn phải chịu sự xa lánh của đám thế lực có sẵn ở đó. Lý Sâm chỉ dẫn theo vài thân tín tới Tứ Xuyên, trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể làm gì nhiều.

Nếu như bình thường, y muốn tự mình chân chính ở trong quân đội đạt được quyền uy bậc nhất, ít nhất cũng phải mất hai năm. Nếu không sẽ phải đem toàn bộ quân lính Tứ Xuyên, các tướng lĩnh tam ti thay hết người mới, giống như một trận hồng thủy tẩy rửa mọi thứ.

Hiện giờ xem ra Lý Sâm tuy rằng được phong chức, danh chính ngôn thuận là tướng lĩnh chỉ huy các vệ sở ở Tứ Xuyên, nhưng vẫn chưa thể có được thế lực và uy tín ở nơi này, nếu thật sự xảy ra chuyện, đám quân lính ở đây mười phần thì tám chín phần là không thể trông mong gì được.

Dương Lăng vốn định sau yến tiệc này sẽ định ngày một mình gặp Lý Sâm, nhưng thấy tình cảnh như vậy không khỏi mất hứng, bỏ đi ý nghĩ này.

Lại vui vẻ uống thêm một ly, Dương Lăng to giọng nói với An Văn Đào:

- Thục vương điện hạ là Hiền vương của Đại Minh. Tiên Hoàng cũng đã nhiều lần ca ngợi, cũng ra lệnh các phiên vương và hoàng tộc thân thích phải lấy Thục vương làm gương để tu thân, tạo phúc cho đất phong của mình. Hoàng thượng đương triều cũng hết sức quan tâm đến Thục vương gia.

Bản quan khi rời kinh, nghe nói Thục vương điện hạ mắc bệnh nhẹ, đã rời đến Thanh Dương cung tĩnh dưỡng. Hoàng thượng nghe tin trong lòng lo lắng, từng dặn dò ta tới Tứ Xuyên tuần tra, nhất định phải thay mặt Hoàng thượng đến hỏi thăm bệnh tình của Vương gia, không biết hiện giờ Vương gia đã đỡ chút nào chưa?

Phiên vương đã phụng chỉ về đất phong không được cùng quan lại kinh thành kết giao, đây là quy tắc của triều đình. Dương Lăng tuần tra các tỉnh, cũng chưa từng đến gặp các hoàng thân vương hầu ở đó, nếu như không có một lý do hợp lý, hắn muốn gặp Thục vương, chẳng những quá đường đột mà Thục vương hoàn toàn có thể từ chối không gặp.

Hôm nay ngay trước mặt các quan viên lớn nhỏ ở thành đô nói ra lời dặn dò của Hoàng thượng muốn hắn tới thăm bệnh tình của Thục vương, nếu hắn có tới Thục vương phủ thì cũng không có kẻ nào dám ý kiến. Hơn nữa quan viên có mặt đông như vậy, những kẻ có quan hệ chặt chẽ với Thục vương phủ cũng không ít, chuyện này đến tai Thục vương, ông ta cũng không có lí do gì có thể từ chối.

An Văn Đào thấy hắn hỏi tới Thục vương, vẻ tươi cười trên mặt liền biến mất, nghiêm nghị nói:

- Vương gia dùng lễ giáo đối đáp, dân chúng đất Thục trước giờ đều yên vui, ngày càng thịnh vượng giàu có, luôn ghi nhớ công lao của vương gia. Vương gia từ khi lâm bệnh nặng, dân chúng đất Thục sầu lo, hạ quan cũng cảm thấy lo lắng vạn phần, thường mời danh y khắp nơi tới khám bệnh cho vương gia.

Nhưng bệnh tình của vương gia vẫn mãi không có chuyển biến. Hiện tại vương gia đang ở Thanh Dương cung tĩnh dưỡng, điều trị bệnh tình, cũng đã có chuyển biến tốt. Hôm trước hạ quan tới thăm đã nhìn thấy khí sắc vương gia tốt lên nhiều.

Dương Lăng thấy đám quan viên khi nói tới Thục vương cũng dừng đũa lộ vẻ cung kính. Thục vương ở trong lòng quan viên lớn nhỏ ở đất Thục rất có trọng lượng. Người như vậy, cũng khó trách triều đình phải đối đãi cẩn thận.

Hắn thản nhiên cười nói:

- Vương gia có hy vọng khỏi bệnh, bản quan nghe thấy cũng thấy yên tâm phần nào. Đường đi đất Thục khó khăn, bản quan tới được đây toàn thân đều đã mệt rã rời, hôm nay muốn đi nghỉ sớm, ngày mai sẽ đi bái kiến Chiêu vương điện hạ, An đại nhân, ngươi xem...

- Vâng, vâng, hạ quan đã sắp xếp nơi nghỉ cho đại nhân ở Văn Thù viện, mời đại nhân đến nghỉ ngơi.

An Văn Đào vui vẻ đáp.

Y cũng không phải muốn sắp xếp cho khâm sai đến ở trong miếu của hòa thượng, mà ở phố này có tòa miếu Văn Thù cổ xưa. Giống như tên gọi, Dương Lăng đến nơi nào cũng chính là điềm xấu, các nơi quan viên vui vẻ tiếp đón hắn xong mười người thì tám chín người gặp vận đen. Điều này trong chốn quan trường lan truyền, An Văn Đào cũng có chút kiêng kị, không dám sắp xếp hắn đến ở gần mình.

An Văn Đào vắt óc suy nghĩ tìm cách đem hắn sắp xếp ở nơi thật xa, còn đặc biệt cố ý sắp xếp hắn đến ở Văn Thù viện, chính là hy vọng nhờ thần phật áp chế bớt sát khí của vị khâm sai đại nhân này, hy vọng hắn ngàn vạn lần đừng gây lên một hồi gió tanh mưa máu ở thành đô.

Dương Lăng không biết suy nghĩ của An đại nhân, hắn tới Văn Thù viện thấy phòng ốc lầu các tuy có chút sơ sài nhưng không khí rất thoáng đãng. Xung quanh không có quá nhiều dân cư, rất thích hợp để an bài đám thị vệ canh gác bảo vệ, cách đó không xa lại có tiếng chuông cửa Phật êm ái, ngân nga. Nghe đến được tiếng chuông, trong lòng cảm thấy tĩnh tại, hắn lại cảm thấy An đại nhân hẳn là rất hao tổn tâm tư sắp xếp chỗ ở cho hắn, trong lòng rất là vừa ý.

Quy củ nơi ở của khâm sai đại thần, Ngũ Hán Siêu trước tiên sắp xếp trạm gác cho đám thân tín và các binh lính, đem chỗ ở của Dương Lăng bao bọc vây quanh, lại bố trí tầng tầng phòng vệ, đem nơi này bảo vệ nghiêm ngặt một ngọn gió cũng không để lọt.

Dương Lăng tự mình đi tắm thay y phục, sau đó một thân nhẹ nhàng khoan khoái tiến vào thư phòng. Đúng lúc đó thì mùi tạng hương bay tới, mơ hồ lại nghe thấy cả tiếng tụng kinh, hắn nhắm mắt lại dưỡng thần thì Lưu Đại Bổng Chùy cầm thiếp báo lại, Tứ Xuyên Đô Chỉ Huy Sứ Lý Sâm cầu kiến.

Dương Lăng hôm nay thấy Lý Sâm ở trong bữa tiệc bị đám quan viên địa phương lờ đi, hy vọng y có thể làm nên việc gì cũng tan biến mất. Nếu hắn vừa mới tới, đã lập tức tiếp kiến tướng lĩnh trong quân đội, e là sẽ làm có người khác nghi ngờ, cho nên khoát tay nói:

- Nói với hắn bản quan mệt mỏi, đã đi ngủ rồi, mời Lý đại nhân trở về.

Lưu Đại Bổng Chùy vâng một tiếng, vừa mới bước đi, Dương Lăng lại nói:

- Khoan đã!

Dương Lăng bộ dạng uể oải ngồi trên ghế, ngón tay gõ gõ xuống đầu gối, trầm ngâm một lúc lâu rồi hạ giọng nói:

- Cho hắn vào đi.

Chưa đến một khắc thì Lý Sâm đã hùng dũng, khí phách hiên ngang đi nhanh vào thư phòng. Thấy Dương Lăng thì lập tức thi lễ chào theo nghi thức trong quân đội:

- Lý Sâm bái kiến khâm sai đại nhân!

Dương Lăng tùy ý mà nói:

- Ngồi đi, không cần giữ lễ. Mục đích bản quan đến Tứ Xuyên, ngươi là kẻ biết rõ nhất, vì sao lại hành sự lỗ mãng như vậy, ta vừa mới tới, ngươi liền tới thăm, trong mắt kẻ khác, sao có thể tránh được nghi ngờ vô căn cứ?

Lý Sâm cũng không khách khí, tùy tiện ngồi xuống ghế, cười ha hả nói:

- Đại nhân, nếu ta không đến mới chính là khiến người khác hoài nghi. Ty chức vừa đến Tứ Xuyên đã truyền tin rằng ta đã từng là Đại học sĩ ở nội các, sau đó mới điều nhiệm đến làm quan ở đất Tứ Xuyên giàu có đông đúc này. Tiêu các lão và đại nhân ta đều quen biết, ta nếu không tới bái kiến, chẳng phải là giấu đầu hở đuôi?

Bạn đang đọc Ngược Về Thời Minh của Nguyệt Quan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Cẩuca
Lượt thích 2
Lượt đọc 208

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.