Lúc này, điện thoại của Hoa Tranh đã đưa đến trước mặt Nghê Cảnh Hề, một đoạn video được chiếu trên màn hình.
Ban đầu, đèn flash trong video lóe sáng, video sáng bừng lên, cho đến khi vài chiếc xe dừng lại ở khúc cuối thảm đỏ một cách thứ tự và chậm rãi.
Khi người đàn ông mặc Âu phục màu nâu đậm xuống xe, video vốn dĩ ồn ào lại xuất hiện một khoảnh khắc yên tĩnh như thế, chỉ có đèn flash vẫn đang vang lên một cách chuyên nghiệp.
Khi người đàn ông bước xuống xe thì đứng yên đó, vóc dáng trông có vẻ cao ráo. Tóc ngắn đen tuyền của anh được chải ra phía sau một cách gọn gàng. Lúc anh ngẩng đầu lên, do vấn đề về góc độ nên video chỉ chiếu được gương mặt nghiêng của anh.
Nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ tuấn tú của anh, gương mặt như nam minh tinh này thật sự quá xuất sắc. Lúc ánh đèn chiếu lên cánh mũi của anh, ánh sáng lưu động, đường nét gương mặt anh giống như chạm khắc.
Sau đó anh sải bước vào hội trường.
Thời lượng cả video chỉ hơn năm mươi giây, thậm chí anh còn chưa nói câu nào, nhưng khí thế trấn áp người khác trên người anh thật sự khiến người ta không thể dứt ra được.
Tuy mạnh mẽ bá đạo, nhưng gương mặt anh ôn hòa, chứ không quá mức hung hãn.
Nhưng chính hai chữ “ôn hòa” lại cách anh rất xa, xem đi xem lại luôn có một cảm giác mâu thuẫn.
Có lẽ, chính vì cảm giác mâu thuẫn này mới có thể mê hoặc lòng người như vậy.
Nghê Cảnh Hề còn chưa động đậy, Hoa Tranh giống như đã tìm thấy đối tượng để tâm sự, đưa tay kéo ngăn kéo của mình ra, từ bên trong lấy ra một quyển tạp chí kinh tế tài chính, lật vài cái đến trang mình muốn tìm.
“Có phải có một kiểu đẹp trai mà người trong thế gian không xứng có được, chỉ có anh ấy xứng hay không?” Hoa Tranh chỉ vào một tấm ảnh phỏng vấn duy nhất trên tạp chí, vẫn chỉ là gương mặt nghiêng, cô ấy chỉ vào rồi nói một cách khoa trương: “Những tổng tài bá đạo trên ti vi đó làm sao có thể bì kịp một phần mười ngàn sự bá đạo, sâu sắc, khiêm tốn, trưởng thành, tuấn tú của anh ấy chứ…”
Cuối cùng Nghê Cảnh Hề cũng không nhịn được nữa, gương mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, khóe miệng hơi cong lên.
Sự khoa trương của Hoa Tranh khiến cô không nhịn được cười.
Đôi mắt cô nhanh chóng đảo qua tạp chí, nói thật lòng thì cô thật sự chưa xem bài phỏng vấn này.
Bài viết giới thiệu background và lý lịch của anh một cách chi tiết, background đủ thâm sâu, lý lịch càng kinh người hơn nữa.
Tập đoàn Hằng Á do gia tộc Hoắc thị sáng lập, gia tộc hưng thịnh từ cuối thời Thanh đến đầu thời Dân Quốc. Tổ tiên có danh tiếng lẫy lừng, nhưng CEO mới này lên chức không chỉ đơn thuần dựa vào sự che chở của bậc cha chú, thời gian anh đảm nhiệm chức tổng giám đốc trong tập đoàn, nghiệp vụ truyền tin của Hằng Á chiếm vị trí đầu tiên trên thế giới, doanh thu ba năm liên tiếp tăng đến 15%.
Có năng lực, có thủ đoạn nên dù trẻ tuổi nhưng anh vẫn nắm quyền gia tộc, đây cũng không phải điều kỳ lạ.
Hoa Tranh đang hưng phấn, không nhịn được mà hạ thấp giọng nói: “Người này tính cách rất khiêm tốn, dùng năm ngón tay là đếm được buổi phỏng vấn anh ấy chấp nhận sau khi đảm nhiệm vị trí CEO. Không ngờ Ôn Đường lại không biết tự lượng sức mình mà viết giấy cam đoan với tổng biên tập, nói nhất định có thể lấy được bản thảo phỏng vấn anh ấy. Tổng biên tập nghe những lời mê hoặc của cô ta, cũng muốn tạo nên tin tức lớn. Bây giờ thì hay rồi, gậy ông đập lưng ông.”
“Nhân vật lớn như vậy, cô ta muốn gặp thì gặp sao?”
Tầm mắt của Nghê Cảnh Hề rơi lên tiêu đề màu đen to lớn trên tạp chí, cô khẽ cười, hơi hé môi đọc ba chữ.
“Hoắc Cẩn Ngôn.”
Lúc rời khỏi tòa soạn lần thứ hai, mưa đã nhỏ bớt, không còn là cơn mưa như trút nước, nhấn chìm bầu trời như lúc đến nữa. Nhưng cô đã sớm bỏ qua chuyến xe cuối cùng trong ngày, lúc này chỉ có thể bắt xe đi về.
May mà lúc trước khi đi, tổ trưởng đã nói phí bắt xe sẽ cộng vào tiền tăng ca.
Lúc Nghê Cảnh Hề ngồi xe về đến nhà, vừa bước vào hành lang thì đã ngửi thấy mùi ẩm mốc trời mưa của căn nhà cũ.
Những cư dân cũ trong những con hẻm ở Thượng Hải thỉnh thoảng sẽ kéo thành phố lớn hiện đại hóa này về thời đại bần cùng. May mà đêm nay mưa lớn, nhà nào cũng lấy đồ để ở bên ngoài vào trong, nếu không thì ban ngày sẽ trông càng cổ xưa hơn.
Cô dùng chìa khóa mở cửa, ngay cả đèn cửa phòng khách cũng chẳng mở, chỉ dựa vào thói quen đi thẳng đến phòng ngủ.
Khi cô để túi xách lên bàn trước cửa, thuận tay ấn công tắc trong phòng ngủ, lúc ánh sáng trên đỉnh đầu trút xuống, cô liếc nhìn trên giường, bỗng nhiên sững sờ một lúc.
Sau đó bàn tay cô chợt nắm lấy chiếc ghế bên cạnh, dường như chỉ cần có động tĩnh, cô có thể cầm ghế lên vứt qua đó.
Cho đến khi đè nén được cơn hoảng hồn, cô mới chậm rãi xoay đầu nhìn thấy người đàn ông đang ngủ say trên giường.
Cô hoàn toàn thở phào một hơi.
Cô xoay đầu nhìn giá treo quần áo ở đầu giường, ba bộ Âu phục được treo một cách ngay ngắn. Đây là thói quen của anh, cho dù là quần áo đã mặc cũng sẽ treo lên ngay ngắn.
Nghê Cảnh Hề từng cười anh là tính khí cậu ấm.
Người trên giường vẫn không có phản ứng, Nghê Cảnh Hề nhìn chăm chăm gương mặt anh. Trong giấc mơ ở viện dưỡng lão, cô thật sự sắp quên đi dung mạo của anh.
Cũng phải thôi, đâu có cặp vợ chồng nào như họ, có thể một tháng không gặp mặt, ngay cả gọi điện cũng rất hiếm.
Cô nhìn gương mặt đang ngủ của Hoắc Cẩn Ngôn, nhìn một lúc rồi đột nhiên nhớ ra tối nay do Ôn Đường không phỏng vấn được anh, liên lụy mình phải tăng ca, cô lại cảm thấy hơi buồn cười.
Điều này thì có tính là gì đâu chứ?
Nhân vật lớn mà người khác hao phí tâm tư cũng không gặp được, lúc này đang nằm trên giường của cô.
Đăng bởi | xiaoenen |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |