Thức tỉnh.
Lý Dương tỉnh dậy, hắn chỉ có hai cái cảm giác.
Một là đau đầu, đầu của hắn như bị ai dùng búa gõ qua, hoặc là nó đã phát nổ qua, thật sự khó chịu.
Này có lẽ là hậu quả của việc nhận được quá nhiều ký ức không phải của mình tạo thành.
Còn cảm giác thứ hai đó là đói, Lý Dương cảm thấy mình thật sự rất đói, cảm giác đói này như phát ra từ trong linh hồn.
Thế nên, Lý Dương mặc kệ những người xung quanh, bây giờ hắn cũng chỉ muốn lấp đầy cái bụng đang đói khát của mình.
Thế là Lý Dương vội vàng lao vào bếp, nhanh chóng cho nước vào cái nồi lớn, đun sôi rồi thả tất cả những gì có thể ăn đi vào.
Chờ như vậy quá lâu, Lý Dương lại bỏ một miếng thịt khô vào lửa nướng. Chờ khi thịt chín, Lý Dương trước tiên gặm tạm miếng thịt nướng để xoa dịu cơn đói.
Mấy thằng đệ thấy Lý Dương như vậy đói khát cũng không nói gì, chỉ cùng nhau giúp hắn vào nhà kho vận chuyển lương thực dự trữ đi ra. Còn một thằng thì đi báo cho mọi người việc Lý Dương đã tỉnh lại.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã có đều đi tới nhà của Lý Dương. Trong đó có nhị thúc của Lý Dương, lão hắc, ba cha con, ông cháu nhà tế sư và cả Lý Chiến, đội trưởng đội đi săn chi mạch họ Lý.
Đám người này thấy Lý Dương như con ma đói sống lại, không ngừng ăn, ngay cả bọn họ đến cũng không thèm để ý thì có chút ngạc nhiên.
Đám bọn họ cũng đều từng trải qua việc thức tỉnh như vậy, nhưng cũng không có cảm giác đói khát tới mức này. Ai cũng hiểu được, Lý Dương lần này thức tỉnh thực sự là khác thường.
Nhưng cũng không ai nói gì, càng không cản trở việc Lý Dương ăn uống, tất cả đều lẳng lặng đứng một bên nhìn. Cũng chỉ có mấy thằng đệ của Lý Dương là chạy đi chạy lại lấy lương thực trong kho ra, sau đó bỏ vào nồi, để Lý Dương chỉ việc ăn mà thôi.
Lý Dương cảm giác như bụng mình như là biến thành một cái lò luyện, không ngừng có ngọn lửa thiêu đốt. Mọi đồ ăn sau khi bị hắn nuốt vào, đều nhanh chóng bị thiêu đốt, luyện hóa trở thành năng lượng. Còn cặn bã sẽ bị thiêu cháy, gần như không còn.
Những năng lượng thu được sau khi luyện hóa sẽ nhanh chóng bổ sung cho cái thân thể đói khát của hắn. Từng tế bào tham lam hút lấy những dưỡng chất này.
Nhìn thấy Lý Dương đã ăn rất nhiều mà còn chưa dừng lại, số thức ăn Lý Dương ăn có lẽ đã đủ cho hắn ăn cả tháng trời. Tế sư biết, Lý Dương đói cũng không phải bình thường đói, thế là vội vàng nói với tộc trưởng.
"A Sơn, ngươi trở về.
Ở nơi ở của ta còn có một miếng thịt mãnh thú khô, ngươi lấy mang tới."
Tộc trưởng nghe thấy thế cũng không hỏi nhiều, lập tức chạy về.
Những người khác nghe thấy vậy cũng hiểu tế sư muốn làm gì. Chỉ tiếc bây giờ mới qua mùa đông, mọi người còn chưa đi săn, cũng không ai còn có dự trữ thịt mãnh thú cả.
Đợi tộc trưởng mang tới thịt khô, tế sư liền để hắn đi nướng, sau đó đưa cho Lý Dương ăn.
Lý Dương thấy tộc trưởng đưa tới thịt khô, thì lập tức tóm lấy đưa vào miệng gặm. Hắn cảm thấy thân thể mình bản năng đối với thứ này khát cầu.
Nuốt một miếng vào bụng, thân thể hắn như là bóng tối được thắp sáng lên, năng lượng nhanh chóng được luyện hóa, lan tràn đi khắp nơi trên thân thể. Cơn đói cũng dần dần thối lui.
Sau khi ăn xong miếng thịt khô đó, Lý Dương mới bắt đầu cảm thấy thân thể mình đã biến đổi lớn thế nào.
Hắn cảm nhận được lực lượng, trước nay chưa từng có lực lượng mạnh mẽ. Lực lượng này cũng không phải do miếng thịt mãnh thú vừa rồi mang lại, mà là sức mạnh sau khi thức tỉnh có được.
Lý Dương cảm thấy mình mạnh hơn trước đó năm, bảy lần gì đó, dù sao hắn cũng chỉ biết bây giờ mình rất mạnh. Ngoài ra còn có thứ gì đó nữa, hắn còn chưa quá rõ ràng.
Cơn đói qua đi, Lý Dương mới có tâm tư để ý đến xung quanh mình.
Thấy Lý Dương ngừng lại việc ăn uống, ngẩng mặt lên, mọi người thi nhau hỏi han, quan tâm tình trạng của hắn. Nhưng chờ tế sư mở miệng, nhưng người khác liền im lặng, nhường lại quyền lên tiếng cho tế sư.
Tế sư vẻ mặt quan tâm dò hỏi Lý Dương:
" A Dương a, ngươi bây giờ cảm thấy thế nào, có hay không chỗ nào cảm thấy không thích hợp?"
Lý Dương nghe vậy thì nắm nắm tay, cảm giác một chút thân thể, rồi trả lời tế sư.
" Ừm, cảm giác rất tốt, chưa bao giờ cảm giác tốt như vậy, ta cảm thấy mình có thể tay không đấm vỡ tảng đá!!!!!"
Nghe thấy Lý Dương trả lời, tế sư không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên bật cười lớn.
" Ha ha ha.... Tốt tốt tốt, như vậy rất tốt...ha ha ha ha..."
Những người khác thấy thế cũng cười theo, mấy ngày hôm nay mặc dù nói là tình trạng của Lý Dương như vậy là chuyện tốt, nhưng dù sao cũng chưa ai gặp qua sự tình tương tự, nên trong lòng mọi người không khỏi vẫn là lo lắng rất nhiều, nay biết Lý Dương thực sự không có gì bất ổn, mọi người ai cũng thở ra một hơi.
Cười một hồi xong, tế sư lại tiếp tục nói với Lý Dương.
" Đó là điều bình thường, thức tỉnh đồ đằng xong, lực lượng sẽ đột ngột gia tăng, cần có một thời gian để thích ứng với lực lượng mới của bản thân.
Ngươi thức tỉnh đồ đằng cũng hơi có khác biệt với mọi người một chút, có lẽ là ngươi sẽ đạt được càng nhiều truyền thừa cùng với chỗ tốt, cần có một chút thời gian để tiêu hóa, cùng với khám phá những thay đổi trên cơ thể mình."
Nói xong với Trần Minh, tế sư lại quay ra nói với những người khác.
" Được rồi, các ngươi cũng trở về đi, A Dương mới tỉnh dậy, cần một chút thời gian để thích nghi, cũng đừng quấy nhiễu nó."
Nói rồi tế sư liền đi trở về, những người khác cũng lục tục đi theo, chỉ có Lý Chiến còn nán lại nói mấy câu với Lý Dương.
" A Dương, ngươi sau đó có hay không muốn trở thành đội đi săn một thành viên?"
Lý Dương đương nhiên là muốn ra ngoài đi săn, vậy nên lập tức gật đầu.
Lý Chiến thấy thế thì cười vui vẻ, cũng rất vừa ý với Lý Dương.
" Đã như thế, vậy thì ngươi trước tiên làm quen với sức mạnh bây giờ, đồng thời cũng chuẩn bị một chút. Một tháng sau chúng ta sẽ ra ngoài đi săn, lúc đó ngươi tới gặp ta."
Nói rồi, Lý Chiến cũng rời đi, còn lại cũng chỉ có Lý Dương và mấy tiểu đệ của hắn.
Lý Dương chợt phát hiện đám tiểu đệ khuôn mặt có chút nhăn nhó, thì liền hỏi.
" Như thế nào, đại ca của các ngươi tỉnh rồi, các ngươi như thế nào có vẻ không được vui lắm?"
Nghe thấy hắn hỏi thế, mấy thằng đệ đồng thanh trả lời.
" Đại ca, ngươi ăn sạch đồ ăn dự trữ rồi!!!!"
Ách, lúc này Lý Dương mới để ý bên cạnh mình là cả một đống to xương cốt, hắn không nghĩ ra mình đã ăn nhiều như vậy. Nhưng Lý Dương cũng không cảm thấy có gì to tát, hắn liền hỏi lại.
" Đã hết sạch rồi sao?"
Nghe thấy Lý Dương hỏi vậy, A Dũng liền trả lời.
" Đại ca, gần như thịt dư lại đều đã hết, cũng chỉ còn lại có bột."
Những đứa khác cũng gật đầu phụ họa.
Lý Dương liền phẩy phẩy tay, cảm thấy không có gì nói.
" Hết lại đi bắt, lo gì? Đại ca các ngươi bây giờ đã trở thành đồ đằng chiến sĩ, từ nay các ngươi còn phải lo lắng gì?"
Đám tiểu đệ nghe thấy thế thì cũng đều trở nên hào hứng. Đúng vậy, trước đó còn thoải mái, bây giờ đại ca đã trở thành đồ đằng chiến sĩ thì càng không phải lo.
Thấy đám tiểu đệ đã không còn suy nghĩ việc hắn ăn hết đồ ăn, Lý Dương tiếp tục nói.
" Hôm nay còn lại gì các ngươi ăn tạm, ngày mai chúng ta đi kiếm thêm đồ ăn."
Nói rồi, Lý Dương quay trở lại phòng ngủ, không phải tế sư đã nói hắn cần khám phá thân thể sau khi thức tỉnh sao, vừa rồi hắn cũng cảm thấy có cái gì đó trong cơ thể mình.
Ngồi xếp bằng trên giường, Lý Dương nhắm mắt lại, tĩnh tâm ngưng thần. Ý thức của Lý Dương dần chìm vào trong thế giới tinh thần của mình. Đây là sau khi thức tỉnh hắn có được một loại năng lực.
Trong thế giới tinh thần này cũng chỉ có duy nhất một thứ, chính là hạt giống thiên hoả. Đó chính là một ngọn lửa nhỏ màu đỏ.
Chỉ là Lý Dương chợt phát hiện, bên trong ngọn lửa nhỏ đó có một thứ. Lý Dương nhận ra thứ này, vì trong truyền thừa hắn nhận được cũng có nó.
Một đạo phù văn, là một cái chữ 'Hoả' phù văn. Nói chuẩn xác hơn chính là hắn có một cái hoả hệ bản mệnh thần thông. Đúng vậy, xuất hiện ở trong thân thể hắn phù văn như vậy, cũng chỉ có thể là của hắn bản mệnh thần thông.
Hắn có một cái hoả hệ bản mệnh thần thông, điều này thật kỳ lạ. Làm thế quái nào lại có thể như vậy được, thường thì người ta sẽ thức tỉnh bản mệnh thần thông sau khi đột phá trúc cơ kỳ. Đương nhiên cũng có trường hợp không bình thường, sẽ có người thức tỉnh trước, cũng có người thức tỉnh muộn hơn. Thậm chí có người căn bản cũng không thể thức tỉnh bản mệnh thần thông.
Nhưng như hắn như vậy, ngay từ khi vừa trở thành đồ đằng chiến sĩ liền thức tỉnh bản mệnh thần thông, thì còn chưa thấy có ai.
Trần Minh cảm thấy đây có lẽ là tổ tông ban phúc đi. Thế là hắn vội vàng chắp tay lễ bái, đạt được chỗ tốt đương nhiên là phải cảm tạ một chút tổ tông.
Bái lạy xong, Lý Dương nếm thử câu thông, sử dụng ra cái thần thông này.
Chỉ là, nếm thử xong thì Lý Dương có chút thất vọng. Đạo bản mệnh thần thông này chính là khống hoả. Khống hoả cũng không yếu, thế nhưng có lẽ là do tu vi của hắn yếu hay thế nào, đạo thần thông này của hắn có chút yếu đáng thương.
Lý Dương nhìn ngọn lửa nhỏ như ngọn nến trong lòng bàn tay mình, đây chính là hắn vừa sử dụng thần thông gọi ra.
Nếu chỉ nhỏ cũng không phải việc gì to tát, nhưng đã nhỏ rồi nó lại còn yếu nữa. Ngọn lửa này căn bản cũng chỉ có nhiệt độ như ngọn lửa thông thường, cũng không thể dùng để chiến đấu được. Căn bản chỉ có thể dùng để châm lửa mà thôi.
Đang vui sướng hớn hở, tâm trạng của Lý Dương đột nhiên hạ xuống rất nhiều.
Hắn cũng chỉ có thể an ủi mình, thôi có còn hơn không, ít ra thì còn có thể lấy lửa mọi lúc mọi nơi.
Mà sớm thức tỉnh thần thông như vậy chắc chắn là chuyện tốt, có lẽ chỉ là bây giờ hắn còn yếu nên chưa thể cảm nhận được chỗ tốt mang đến mà thôi.
Cũng không xoắn xuýt vấn đề này, Lý Dương tiếp tục cảm nhận một chút thân thể mình, thấy tất cả đều bình thường, không còn có vấn đề gì khác nữa.
Sau đó Lý Dương lại kiểm tra lại những ký ức truyền thừa, hắn phát hiện rất nhiều ký ức đã rơi vào trạng thái như là phong ấn, nếu như không cố ý đi nhớ lại, hoặc là trực tiếp gặp phải, hắn sẽ không nhớ được những ký ức đó. Đây có lẽ là do lượng truyền thừa quá lớn, hắn không thể trực tiếp tiếp thu hết nên mới thành ra như vậy.
Lý Dương cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao miễn là không mất đi là được.
Xong xuôi, Lý Dương quyết định đi ngủ, mặc dù người khác nhìn vào thì thấy là hắn vừa mới thức dậy sau hơn ba ngày chìm trong giấc ngủ. Nhưng thực ra, hơn ba ngày qua đó là hắn tiếp thu truyền thừa, chứ tinh thần hắn cũng không có được nghỉ ngơi lúc nào, thậm chí so với thức trắng ba ngày càng thêm mỏi mệt.
Thế là vừa nhắm mắt lại, Lý Dương liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
...
Cách chương.
Đăng bởi | thiendiahong |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 23 |