Man thú cấp thổ trư.
Thử xong món thịt Lý Dương làm, ai cũng khen lấy khen để, khiến cho hai người tộc trưởng và Lý Chiến đang chặt thịt cũng nhịn không được. Bọn họ cố chặt vội chặt vàng để có thể kịp thưởng thức món thịt của Lý Dương làm.
Nhưng là, chờ bọn họ chặt xong phần của mình thì phần món ăn của Lý Dương cũng đã chẳng còn lại bao nhiêu nữa, bọn họ cũng chỉ có thể nếm thử được hương vị mà thôi.
Sau đó thì bọn họ cũng nếm thử hương vị của món mà mình tự làm, cảm thấy vẫn là kém một chút. Nhưng cho dù vậy, mọi người cũng không hề bỏ qua, dù sao một con của Lý Dương là không đủ thỏa mãn cả đám người như vậy.
Sau khi ăn xong, tộc trưởng và Lý Chiến bám lấy Lý Dương, nhất quyết đòi hắn khi trở về phải làm cho họ ăn một bữa no đủ thì thôi, bù đắp lại cho họ bữa này.
Lý Dương buộc phải gật đầu đồng ý thì bọn họ mới chịu thôi. Lý Dương nhân cơ hội này cũng để mọi người kiểm tra lại con mồi một phen, vừa là để thống kê lại số lượng con mồi, vừa là để đảm bảo an toàn, lỡ như con mồi tỉnh lại hoặc dây trói bị lỏng thì nguy hiểm.
Thống kê xong, số lượng con mồi khiến cho mọi người rất là kinh ngạc, mặc dù cũng biết là ngày hôm nay thu được rất nhiều con mồi, nhưng mọi người không ngờ con số cụ thể lại nhiều như vậy.
Chỉ mới tính số lượng thổ trư, bọn họ đã thu được tổng cộng hai trăm mười chín đầu, một con số mà những năm trước, ngay cả khi kết thúc thu săn, bọn họ cũng không thể đạt được một phần nhỏ, đã thế còn đa phần bị chết, chứ không có sống nhăn ra như thế này.
Chưa kể bọn họ còn thu được bốn đầu man thú còn sống nữa, mặc dù bốn đầu man thú này cũng chỉ có một đầu man thú đỉnh là thanh lân mãng, nhưng cả bốn đầu đều kích thước to lớn.
Mà lúc này, tộc trưởng mới phát hiện, nhóm người Lý Chiến còn không chỉ thu hoạch ba đầu man thú cấp tuyết trư mà thôi, trở về lâu như vậy cũng không ai khoe chuyện này với ông ta, trời lại tối nên ông ta cũng không thấy được.
Sau khi biết được đám người Lý Chiến là như thế nào bắt được đầu cự mãng này, trong lòng tộc trưởng ngũ vị tạp trần. Ông ta không hiểu vì sao mà bọn người Lý Chiến lại may mắn như vậy chứ, sao nhóm người gặp phải cự mãng không phải là bọn người mình đây.
Hây!!! Vốn dĩ còn tưởng may mắn chính là nhóm người mình, ai mà ngờ được... Cũng may là còn chưa làm ra hành động gì xấu mặt, bằng không thì mặt mũi người tộc trưởng này cũng không cần nữa.
Thấy được số lượng con mồi đã nhiều như vậy rồi, có người đề nghị ngày mai liền lên đường quay trở về, nhưng lập tức bị mọi người phản đối.
Như những lần thu săn trước đây, bọn họ thường sẽ ở lại đây đi săn chừng gần một tuần, lần này thu hoạch được nhiều con mồi như vậy rồi, bọn hắn khẳng định là không thể ở lại đây lâu như những lần trước đó. Nhưng lần này săn bắt thuận lợi và dễ dàng như thế, cho dù không ở lại tới gần một tuần, thì bọn họ cũng không nỡ cứ như vậy liền quay trở về. Cuối cùng mọi người quyết định, sẽ ở lại đây để đi săn thêm một ngày nữa.
Chỉ là con mồi đã thu được rất nhiều, cần có thêm người canh giữ, mọi người quyết định ngày mai sẽ để một nhóm người ở lại canh giữ, chỉ cho một nhóm người ra ngoài đi săn mà thôi.
Thế là tộc trưởng lấy danh nghĩa là tộc trưởng, yêu cầu để nhóm của ông ta ra ngoài đi săn. Trong khi đó Lý Chiến lại nói, ngày hôm nay thành quả đi săn của đội mình càng tốt hơn, cần phải để đội của mình ra ngoài đi săn.
Hai người cứ thế tranh giành, không ai chịu nhường ai, khiến cho mọi người hết sức đau đầu.
Đến cuối cùng vẫn là Lý Dương đứng ra hòa giải.
" Tộc trưởng, thập bát gia, vẫn là để ta đưa ra đề nghị đi.
Theo như thập bát gia nói, nhóm người chúng ta hôm nay đi săn, thành quả càng tốt hơn, mọi người đều thấy được. Vậy nên theo lý thì ngày mai, nhóm người chúng ta ra ngoài đi săn chính là lựa chọn tốt nhất..."
Nghe Lý Dương nói vậy, Lý Chiến tỏ ra đắc ý, cười rất vui vẻ. Trong khi đó tộc trưởng thì không vui, đang định phủ nhận lời của Lý Dương, dù sao ông ta là không thể nào ở lại canh giữ con mồi được.
Nhưng lại nghe thấy Lý Dương nói tiếp.
"... Nhưng tộc trưởng nói mình là tộc trưởng, cần dẫn đầu đội săn ra ngoài đi săn cũng không ai có thể phủ nhận. Với lại đội săn của chi mạch họ Vân cũng vẫn luôn là đội săn tốt nhất trong bộ lạc, để ở lại canh giữ con mồi có chút lãng phí.
Chi bằng ngày mai, tộc trưởng ngài dẫn theo đội săn của chi mạch họ Vân, gia nhập với chúng ta, mọi người cùng đi săn. Còn lại ba chi mạch kia thì ở lại cùng hai chi mạch Dương, Mặc ở lại canh giữ con mồi.
Mọi người xem xét xem có được không?"
Nghe Lý Dương nói vậy, mọi người trong lòng đều đã xuôi, kể cả tộc trưởng, dù sao chỉ cần có thể ra ngoài đi săn, hợp tác cùng Lý Chiến bọn hắn cũng không vấn đề gì, không khéo như vậy lại càng tốt.
Mặc dù tộc trưởng đã nhất trí với đề xuất này của Lý Dương, nhưng vẫn cố tỏ ra lưỡng lự, chủ yếu vẫn là không dám đồng ý quá nhanh, sợ người của ba chi mạch còn lại cảm thấy là ông ta bỏ rơi bọn họ.
Tộc trưởng cố ý quay sang đội trưởng của ba chi mạch đó, hỏi thăm xem bọn họ có đồng ý với đề xuất này của Lý Dương hay không.
Đội trưởng của ba chi mạch đó là Trần Thiên Quân, Hoàng Đại Thành và Đinh Báo cũng không tỏ ra phản đối. Mặc dù trở về phân chia con mồi sẽ dựa theo công lao mà phân phối, nhưng con mồi lần này thu được nhiều như vậy, cho dù ngày mai bọn họ có không đi theo ra ngoài săn bắt, chỉ cần công lao canh giữ con mồi, bọn họ cũng sẽ được chia không ít.
Chưa kể, ở lại canh giữ con mồi rất là an toàn, ít nhất là sẽ an toàn hơn ra ngoài đi săn nhiều. Không thấy hôm nay bọn họ là như thế nào bị hung thú đuổi theo sao, cho dù cuối cùng là bọn họ bắt giữ được ba đầu tuyết trư kia, nhưng không thể phủ nhận được là bọn họ đã rơi vào hoàn cảnh hết sức nguy hiểm. Nếu như bọn họ không kiên trì được đến cuối cùng, kết cục ra sao còn cần phải nói.
Mà biết được ba chi mạch khác không phản đối việc ở lại canh giữ con mồi, tộc trưởng lập tức đồng ý với đề xuất của Lý Dương, thế là mọi người lập tức chốt cái phương án này.
Trước khi nghỉ ngơi, Lý Dương nói với tộc trưởng, để người ta dùng mê hồn hoa pha nước cho đám hung thú uống một lượt, như vậy sẽ an toàn hơn. Nhất là đầu thanh lân mãng, mặc dù mê hồn hoa có thể làm cho hung thú hôn mê tương đối lâu, nhưng chắc chắn một chút vẫn hơn. Lỡ như nó tỉnh lại một cái, trong không gian chật hẹp này, bọn họ có muốn chạy trốn cũng khó khăn.
Sáng hôm sau thức dậy, mọi người cũng chưa vội mà ra ngoài đi săn. Một phần vì thời tiết rét lạnh của cuối thu, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là, giờ này đám thổ trư đang ra ngoài kiếm ăn, chưa có trở về hang.
Thế là mọi người có thể thoải mái ăn uống trước khi bắt đầu đi săn ngày hôm nay. Lý Dương đương nhiên là người được cử ra làm đồ ăn cho mọi người.
Lý Dương cũng không từ chối, nhưng cũng yêu cầu lại mọi người đi kiếm củi cho mình.
Nhân lúc mọi người còn chưa kiếm được củi trở về, Lý Dương đi ra ngoài hít thở một chút khí trời. Dù sao mất công đến đây một lần, hắn cũng phải nhìn một chút, sáng sớm ở thảo nguyên này là cái gì cảnh tượng.
Lý Dương leo lên mô đất mà đám bọn họ đào hang đổ ra ở ngoài cửa, ở vị trí này, hắn có thể nhìn được xung quanh phong cảnh.
Lý Dương thấy được cảnh tượng huyền ảo của nơi này, so với trước đó, quang cảnh bây giờ lại có một sắc thái khác.
Vẫn là mênh mông thảo nguyên, nhưng lúc này, trên cánh đồng cỏ này xuất hiện từng làn sương sớm, như là từng dải lụa nhẹ nhàng bay múa. Trên lá cỏ lấp lánh từng giọt sương mai, thỉnh thoảng lại trượt xuống dưới vì quá nặng.
Phía xa xa, từng gốc đại thụ, hình dạng khổng lồ, thấp thoáng sau những làn sương mờ ảo.
Bầu trời buổi sớm mùa này đã bắt đầu bị mây mù phủ kín, khiến cho không gian càng thêm u tĩnh. Nếu như không phải biết được nơi này sinh hoạt vô số hung thú, Lý Dương sẽ nghĩ nơi đây rất là thơ mộng.
Lý Dương nhìn về phía những gốc linh thụ phía xa suy nghĩ, nếu như có thể xây dựng một ngôi nhà trên cây ở đó. Sáng sớm ngắm bình minh, buổi chiều ngắm hoàng hôn, cảm giác chắc chắn rất tốt... Hây!!!
Đám người rất nhanh thì đã kiếm được không ít củi trở về, thế là Lý Dương phải quay trở vào trong hang nấu cơm cho mọi người.
Cũng không tiếp tục quay thịt như tối qua, Lý Dương nấu một nồi canh thịt, còn lại thì hắn cho vào nướng. Nhiệt độ buổi sáng rét lạnh như này, làm một bát canh thịt nóng hổi đảm bảo sẽ là cách tốt nhất để làm cho cơ thể trở nên ấm áp. Đương nhiên hắn cũng cho vào không ít muối tiêu, bởi vì canh này có thêm vị cay nồng thì chắc chắn là tốt hơn nhiều.
Thịt nướng hắn cũng quét lên trên gia vị, khiến cho nó thơm ngon hơn nhiều là bình thường mọi người tự nướng, vậy nên cho dù còn thòm thèm món thịt quay tối hôm qua, nhưng mọi người vẫn ăn rất nhiệt tình.
Ăn xong, mọi người thoải mái ngồi nghỉ ngơi, chờ tới khi mặt trời đã lên cao, bọn hắn mới bắt đầu ra ngoài đi tìm kiếm con mồi.
Ra tới bên ngoài, khung cảnh đã đại biến dạng, bầu trời bây giờ đã trong vắt, chỉ còn một vài đám mây trắng nhẹ bay. Bên dưới sương sớm cũng đã không còn dấu tích, ánh nắng mặt trời đã bốc hơi hết những giọt sương trên lá cỏ.
Bây giờ khẳng định là lũ thổ trư đã kiếm ăn xong trở về hang, cũng chính là thời điểm thích hợp để bọn họ bắt đầu cho buổi đi săn ngày hôm nay.
Nhóm người bọn họ hôm nay quyết định đi theo một hướng mới, đó là hướng chính giữa tuyến đường của hai nhóm người đi săn ngày hôm qua.
Chỉ là ngày hôm nay vừa mới bắt đầu đi săn, mọi người đã phát hiện có dấu hiệu không được tốt lắm. Cũng không phải vì con mồi, mà là chưa đi được bao xa, đám người bọn họ đã phát hiện trên bầu trời có mấy điểm đen. Đó chính là hình bóng mấy đầu hung cầm, mặc dù cũng không gần phía bên này của bọn hắn, nhưng đây chính là báo hiệu cho sự hiện diện của những kẻ săn mồi, bọn hắn cần phải càng cảnh giác hơn hôm qua mới được.
Được cái, còn mồi ngày hôm nay còn không tệ, mới lần đầu tiên bọn hắn đã có thể kiếm được một ổ thổ trư kích thước không nhỏ, tổng cộng thu được ba mươi tư đầu thổ trư trưởng thành.
Sau khi trở về cất giữ con mồi, nhóm người bọn hắn lại tiếp tục đi theo phương hướng cũ, bọn họ cảm thấy hướng này hẳn là con mồi sẽ không thiếu.
Quả là không sai chút nào, đi khoảng cách càng xa hơn cái hang vừa rồi, bọn họ gặp được một cái hang thổ trư, tính là lớn nhất từ trước tới giờ. Thông thường loại hang như thế này chỉ có xuất hiện ở càng sâu trong thảo nguyên mà thôi.
Cái hang này không chỉ có số lượng cửa ra rất nhiều, tổng cộng có bốn mươi sáu cái cửa ra, phân bố trong phạm vi cũng khá rộng, nếu không phải còn có đống đất ở ngoài cửa, có lẽ bọn họ sẽ phải bỏ sót một vài cửa hang.
Đặc biệt là, cái ổ này có một cửa hang rất lớn, với cái cửa hang này, bọn hắn thậm chí có thể ra vào bình thường, chứng tỏ trong hang này có thể có một đầu thổ trư kích thước tương đối lớn.
Đám người bọn hắn hết sức vui mừng, bọn họ cảm thấy, có lẽ lần này sẽ may mắn thu hoạch một đầu cao cấp thổ trư, rất có thể là một đầu man thú cấp, đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Phải biết thổ trư loại này hung thú, rất ít có thể đạt được tới man thú cấp, một phần là do huyết mạch của chúng rất thấp, nhưng phần lớn cũng là do bị các loại hung thú khác đe doạ, khiến lượng thức ăn chúng thu được có hạn, cũng chẳng khác nào người trong bộ lạc của bọn họ, lượng tài nguyên thu được ít nên tu vi mọi người đều rất thấp.
Đám người nhanh chóng tổ chức canh chừng cửa hang, không thể để cho đám thổ trư này có một cơ hội chạy thoát được.
Sau khi đã tổ chức canh chừng tốt các cửa hang khác, đám người bắt đầu tiến hành hun khói trực tiếp ở cái cửa ra lớn đó, với kích thước vượt trội như thế này, đầu thổ trư kia nếu có ở bên trong khẳng định là không thể chui ra từ các lối ra khác được. Đa số bọn họ đều tập trung ở chỗ này, cho dù nó có phát hiện mà chạy ra thì cũng không thể thoát được.
Thực ra, do đây là thổ trư, cho nên dù biết bên trong có thể có một đầu man thú, bọn họ vẫn không sợ hãi chút nào, vẫn hun khói như thường. Chủ yếu là vì thổ trư không có thủ đoạn đặc biệt gì, cho dù đạt tới man thú cấp, sức mạnh tăng lên rất lớn, nhưng độ nguy hiểm cũng không cao, đám người bọn họ vẫn là có tự tin đối phó. Chứ nếu như bên trong là một loại hung thú khác, bọn họ sẽ cần đắn đo kỹ lưỡng, chưa chắc đã dám hun khói vào cái hang này.
Đã thế sau khi hun khói, chắc chắn là đầu thổ trư đó cũng sẽ ít nhiều trúng độc.
Nhưng để cho chắc chắn, Lý Dương vẫn là đề nghị với mọi người hun khói một cách từ từ, thổi vào một ít một mà thôi, chứ không lập tức thổi rất nhiều khói vào, như vậy sẽ không dễ bị phát hiện.
Có lẽ cũng vì như thế, đám thổ trư này đúng là không có phát hiện gì. Quạt nhẹ nhàng một hồi thì bọn họ bắt đầu tăng cường lên, khiến cho lượng lớn khói bay vào trong hang.
Đến lúc này chỉ sợ bọn chúng có phát hiện bất thường thì cũng đã muộn, hít phải khói độc một hồi rồi, độc đã ngấm, đầu óc đã choáng váng, tìm được đường để chui ra cũng là vấn đề.
Chỉ là không nghĩ tới, đầu thổ trư to lớn đó vẫn là có thể phát hiện mà chui ra ngoài. Mọi người thấy được động tĩnh thì vội vàng lui lại, quây thành một vòng quanh cửa hang, trong tay vũ khí sẵn sàng để đối phó với đầu hung thú sắp chui ra.
Mặc dù cũng không quá cố kỵ với thổ trư, nhưng mọi người thực sự thì vẫn rất căng thẳng, dù sao đây cũng có thể là lần đầu tiên bọn họ trực diện săn giết một đầu man thú cấp.
Khi đầu thổ trư đó chui ra, mọi người liền giật thót lui lại. Chỉ là bọn họ không có nghĩ tới, đầu thổ trư này vừa ra khỏi cửa hang liền đổ gục xuống đống lửa trước cửa, khiến cho tro bụi bay lên tứ tung. Trong miệng mũi của đầu thổ trư cũng phun ra không ít khói độc, rõ ràng là nó đã hít vào rất nhiều khói.
Sau khi giật mình qua đi, đám người vui vẻ lao tới, đây rõ ràng là một đầu man thú cấp thổ trư, kích thước to lớn. Chỉ riêng chiều dài, đầu thổ trư này đã có khoảng ba mét, gấp đôi chiều dài của một đầu thổ trư bình thường. Chiều cao cũng có chừng hai mét, thân hình mập mạp to lớn. Hàm răng của nó cũng đột xuất ra bên ngoài, trông khá là dữ tợn, không giống như những đầu thổ trư bình thường.
Đám người vội vàng dùng gân mãng xà trói chặt nó lại, mặc dù đã đổ gục nhưng đầu thổ trư này còn chưa có bất tỉnh. Để cho chắc chắn, đám người vội vàng lấy ra mê hồn hoa, giã nát pha với nước, rồi cho nó uống vào.
Đầu man thú cấp thổ trư này cũng đã bị bọn hắn tóm gọn, còn lại thổ trư ở trong hang cũng không phải vấn đề gì. Chờ khói trong hang tản đi, bọn họ mới tiến vào hang để bắt giữ bọn chúng.
Chỉ là trong ổ thổ trư này, lại có một phần chính là thổ trư non, còn chưa phải là mãnh thú cấp, tổng cộng gồm mười một con. Nhưng dù sao đã thu hoạch một đầu man thú cấp, thiệt hại một chút như vậy cũng không làm cho đám người thất vọng.
Cuối cùng bọn họ bỏ lại những đầu thổ trư nhỏ này lại trong hang, còn lại thì vận chuyển hết trở về.
...
Cách chương.
Đăng bởi | thiendiahong |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |