Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau Chiếc Mặt Nạ 2

Tiểu thuyết gốc · 1121 chữ

Sau cuộc gặp gỡ định mệnh tại biệt thự Cảnh Hoa, Diệp Như Yên rời đi với một cảm giác nặng trĩu. Tâm trí cô không thể nào thoát khỏi những lời nói của Mặc Cảnh Quân. Cô cố gắng trấn an bản thân rằng mình không thuộc về thế giới của anh, nhưng càng cố gắng tách biệt, cô lại càng cảm thấy bị cuốn vào nó.

Một cơn mưa bất ngờ rơi xuống khi cô bước ra khỏi cánh cổng lớn của biệt thự. Ánh đèn đường lấp lánh trong màn mưa, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, nhưng lại không làm dịu được tâm hồn đang dậy sóng của cô. Trong bóng tối, cô cảm nhận được một sự hiện diện nào đó, một cái nhìn lén lút từ xa. Bóng tối không chỉ là màn đêm, mà còn là những thế lực bí ẩn đang bao vây lấy cô.

Về đến nhà, Diệp Như Yên ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ngoài trời mưa rơi nặng hạt. Cô suy nghĩ về những lời nói của Mặc Cảnh Quân. Lý do gì mà cô lại bị kéo vào thế giới ngầm đầy nguy hiểm này? Cô chưa bao giờ gặp bất kỳ ai có dính líu đến thế giới tội phạm. Cuộc sống của cô vốn dĩ rất bình thường, vậy tại sao mọi thứ lại thay đổi?

Điện thoại của cô đổ chuông, cắt ngang dòng suy nghĩ. Cô nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói trầm tĩnh của Chu Tấn Phong.

“Cô ổn chứ?” Anh hỏi, không chờ đợi câu trả lời của cô mà tiếp tục: “Có vài kẻ đang theo dõi cô. Đừng ra khỏi nhà tối nay.”

Diệp Như Yên cảm thấy lòng ngực mình siết lại. Cô không thể tin rằng ngay cả trong ngôi nhà của mình, cô cũng không được an toàn.

“Tại sao? Tại sao tôi lại bị theo dõi? Tôi chỉ là một người bình thường,” cô bật ra, giọng nói xen lẫn sự sợ hãi và hoang mang.

“Vì cô đã trở thành một mảnh ghép trong trò chơi của họ. Cô chỉ cần biết điều đó,” Chu Tấn Phong trả lời lạnh lùng. “Nhưng đừng lo, Mặc tiên sinh sẽ bảo vệ cô.”

Cô không nói gì thêm, chỉ im lặng ngắt máy. Lòng cô giờ đây là một mớ hỗn độn. Mọi thứ xung quanh cô như một mạng nhện phức tạp mà cô không thể thoát ra.

Ở một nơi khác trong thành phố, Mặc Cảnh Quân đang đứng trên ban công cao nhìn xuống dòng người và ánh đèn lấp lánh của đô thị. Anh không thể ngăn bản thân nghĩ về Diệp Như Yên. Cô gái ấy, bằng cách nào đó, đã trở thành tâm điểm trong cuộc chiến quyền lực và âm mưu ngầm.

“Cô ấy đã an toàn chưa?” Mặc Cảnh Quân hỏi, không quay đầu lại khi nghe tiếng bước chân của Chu Tấn Phong phía sau.

“Đã ổn thỏa, nhưng vẫn cần cảnh giác,” Chu Tấn Phong đáp, mắt anh ta thoáng hiện sự lo lắng. “Những kẻ săn đuổi vẫn chưa dừng lại.”

Mặc Cảnh Quân không nói gì thêm, ánh mắt của anh vẫn hướng về thành phố rộng lớn. Anh biết rằng việc Diệp Như Yên bị kéo vào cuộc chơi này không phải do ngẫu nhiên. Mọi thứ đã được sắp đặt từ trước, một kế hoạch mà anh chưa thể nhìn thấy toàn bộ.

Anh quay lại, ánh mắt kiên định: “Tôi sẽ không để họ chạm vào cô ấy. Chuẩn bị đi, chúng ta cần ra tay trước.”

Tại căn hộ của Diệp Như Yên, đêm đó không còn yên tĩnh. Tiếng động lạ vang lên từ ngoài cửa sổ. Cô giật mình, tim đập mạnh, cố gắng nghe rõ. Có ai đó đang ở ngoài. Cô bật dậy, tim đập loạn, cảm giác bất an lan tỏa trong cơ thể.

Với tất cả can đảm, cô bước ra khỏi phòng, tìm đến cánh cửa sổ phía phòng khách. Mưa vẫn rơi ngoài trời, những giọt nước đập mạnh vào cửa kính. Nhưng giữa màn mưa, cô thoáng thấy một bóng người.

Một tiếng động nữa vang lên, lần này rõ ràng hơn. Cô cảm thấy sợ hãi, nhưng không thể để mình tê liệt. Cô vội chạy đến bấm số của Chu Tấn Phong.

“Có ai đó ngoài cửa sổ!” cô thì thầm vào điện thoại, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Đừng lo. Họ đã đến rồi,” giọng nói của Chu Tấn Phong nghe điềm tĩnh hơn bao giờ hết.

Chưa đầy vài phút sau, cô nghe thấy tiếng xe dừng lại trước nhà và tiếng bước chân gấp gáp. Bóng người ngoài cửa sổ biến mất ngay lập tức, và cánh cửa chính bật mở.

Một nhóm vệ sĩ bước vào, đi đầu là Chu Tấn Phong. Anh ta nhanh chóng kiểm tra tình hình xung quanh, rồi quay lại nhìn cô với ánh mắt đầy quyết đoán.

“Cô không nên ở đây nữa. Chúng ta cần di chuyển,” anh nói ngắn gọn, không để lại chỗ cho sự phản đối.

“Đi đâu?” Diệp Như Yên hỏi, nhưng trong thâm tâm cô biết rằng giờ đây, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo anh.

“Đến nơi mà họ không thể tìm thấy cô,” Chu Tấn Phong đáp. "Chúng tôi sẽ đưa cô đến chỗ Mặc tiên sinh. Đây là cách duy nhất để bảo đảm an toàn cho cô."

Diệp Như Yên không còn thời gian để suy nghĩ thêm. Cô theo bước anh lên xe, lòng tràn ngập cảm giác lo lắng và hoang mang. Nhưng đồng thời, một phần nhỏ trong cô cũng cảm thấy... yên tâm hơn khi biết rằng Mặc Cảnh Quân sẽ ở đó, đợi cô.

Căn biệt thự Cảnh Hoa giờ đây đã trở thành nơi ẩn náu của cô. Diệp Như Yên ngồi trong căn phòng rộng lớn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tất cả những gì xảy ra trong thời gian gần đây như một giấc mơ kỳ lạ và ám ảnh.

Cánh cửa phòng mở ra, và Mặc Cảnh Quân bước vào. Ánh mắt anh dõi theo cô, như thể đang kiểm tra xem cô có ổn không. Không còn sự lạnh lùng của một ông trùm quyền lực, mà giờ đây, trước mặt cô là một người đàn ông với những cảm xúc thật sự.

“Cô ổn chứ?” Anh hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quan tâm.

Diệp Như Yên ngước lên nhìn anh, và lần đầu tiên, cô thấy được sự mềm mại ẩn giấu sau lớp mặt nạ cứng rắn.

Bạn đang đọc Nguyệt Hạ Phong Sương sáng tác bởi Vô_Thường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Thường
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.