Đau Khổ
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: PLH
Beta: LP
Chương 52: Đau khổ
“Rốt cuộc nguyên nhân bị giữ hàng là gì?” Chung Mạn bực bội hỏi. Không chỉ cô, mà toàn bộ mọi người trong công ty ngoại trừ Mạc Lâm và Lục Hữu Lương không liên quan đến chuyện này, ai ai cũng rất tức giận. “Hôm nay đã là thứ sáu rồi, thế mà nguyên nhân giữ hàng vẫn không thể tìm ra. Liệu ngày mai có thể xuất hàng đúng giờ được hay không?!”
“Tôi hỏi suốt hai ngày nay rồi, nhưng họ chỉ nói còn đang kiểm tra không tiện tiết lộ, cũng không nói bao giờ mới kiểm tra xong. Tôi cũng không có cách nào khác!” Tiểu Triệu cố gắng giải thích. Những ngày này cậu ta gấp muốn chết, thế nhưng đối phương muốn từ từ thì cậu ta cũng đâu thể làm gì được.
“Benton đã trả lời email chưa?”
“Trả lời rồi nhưng không cho lùi lại, giọng điệu còn rất cương quyết. Ông ta nói lô hàng lần này nếu không thể đến đúng hạn, họ sẽ rất thất vọng về cô, cũng sẽ không hợp tác với chúng ta nữa.” Trương Minh Nghi trả lời, mặt cô nàng cũng tràn đầy vẻ buồn rầu. Nếu Benton không hợp tác với họ, tổ của Chung Mạn sẽ phải giải tán. Đi ra từ một tổ thất bại, không chỉ mất thể diện mà còn trực tiếp ảnh hưởng tới cơ hội thăng chức sau này.
“Tối nay tôi sẽ gọi cho ngài Benton để xem có thể thay đổi được gì không. Tiểu Triệu, cậu không cần gọi điện nữa, đến bến tàu xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nghe ngóng xem người bị ảnh hưởng có phải chỉ có mỗi chúng ta hay không. Minh Nghi cô tới văn phòng hải quan một chuyến tìm hiểu xem nguyên nhân là gì.”
“Vâng!” Hai người lập tức làm theo mệnh lệnh.
Bận rộn cả ngày nhưng mọi việc vận chuyển vẫn chẳng có tiến triển gì thêm. Điều đó khiến cho ai nấy đều nhụt chí. Chung Mạn cũng không có biện pháp gì. Thấy đồng hồ đã hơn 9 giờ tối, cô lập tức quay người vào văn phòng gọi cho Benton. Nửa tiếng sau, cô gác máy thở dài, chạy tới gõ cửa phòng làm việc của Mạc Lâm.
Mạc Lâm đang nói chuyện điện thoại, thấy Chung Mạn đến liền dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ngồi xuống trước.
“Willim, ai lại rảnh rỗi đi nói với cậu mấy chuyện vặt vãnh này?”
Đầu dây bên kia rì rì rầm rầm. Mạc Lâm quét mắt nhìn Chung Mạn, vừa nói chuyện vừa ấn nút mở loa, giọng nói của Willim liền được truyền đến từ loa ngoài: “Cậu không cần quan tâm người đó là ai, cậu chỉ cần nói cho tôi biết có phải đơn hàng vài triệu đô của các cậu không thể vận chuyển đến đúng hạn có phải không?” Đây là vài triệu đô la, nếu đổi thành nhân dân tệ…. chỉ nhìn thôi cũng phát hoảng.
“Chưa tới hạn đâu, nhưng mấy người đó cũng rảnh rỗi quá rồi đấy?” Mạc Lâm muốn trấn an bạn mình, đồng thời ám chỉ cấp trên của mình cũng rất nhàn rỗi.
“Không phải trước kia cậu luôn nói làm gì cũng phải nhìn xa trông rộng, phải lo trước tính sau sao?” Mặc dù Willim là người phương Tây, nhưng cũng hiểu đạo lý ‘gậy ông đập lưng ông’. “Cậu mau nói thật đi.”
Cho dù quan hệ có thân mật đến đâu, cấp trên vẫn là cấp trên. Mạc Lâm biết rõ việc này không thể qua loa là được, đành phải thành thật giải thích. “Mấy lô hàng đó bị hải quan giữ lại. Vốn ban đầu định thứ tư sẽ gửi vào kho, giờ phải dời lại.”
“Hải quan nói gì?”
“Hải quan Mỹ đã gửi thư nói rõ nguyên nhân, nhưng hải quan Trung Quốc thì không rõ.” Mạc Lâm thở dài, suy cho cùng anh ta lớn lên ở Mỹ, đôi khi vẫn không quen với cách làm việc ở Trung Quốc. “Tôi đã để một nhân viên lâu năm ở bộ phận vận chuyển đi thăm dò rồi, để xem rốt cuộc bọn họ muốn gì.”
“Đây là Trung Quốc.” Willim quăng ra một câu cửa miệng của người nước ngoài.
“Willim, cậu có quen ai có thể giúp đỡ tôi vụ này được không?” Một cấp dưới giỏi nên biết đúng lúc xin cấp trên giúp đỡ, mà Mạc Lâm chính là cấp dưới giỏi.
“Để tôi nghĩ thử xem, nếu có sẽ báo cho cậu sau.” Trước khi cúp máy, Willim chân thành nhắc nhở, “Nếu kinh doanh ở chi nhánh Trung Quốc phát triển nhanh hơn trụ sở tại Mỹ thì bảng thành tích sẽ vô cùng tốt. Năm trước Smith trở về liền được thăng lên hai cấp, hiện tại không ít người đang nhắm vào vị trí tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa.”
“Tôi hiểu.” Mạc Lâm biết người bạn kiêm ông chủ này đang lo lắng cho anh ta, nếu không Willim cũng sẽ chẳng cố ý gọi điện để anh ta có cơ hội xin cứu giúp, còn thẳng thắn nói cho anh ta biết về tình hình thực tế ở Mỹ. “Tôi sẽ cố hết sức, cậu yên tâm đi.”
Mạc Lâm cúp máy, biểu cảm không hề thay đổi, nhưng Chung Mạn vẫn nhìn ra vẻ mệt mỏi uể oải trong mắt anh. Môi cô vừa động, Mạc Lâm đã mở lời:
“Có tin gì à?”
“Ừ, ngài Benton đồng ý để hàng của chúng ta và hàng của nhà máy khác dùng ‘chung kho’, như vậy trước thứ tư chúng ta nhập hàng vào kho là được.” Chung Mạn dè dặt đáp, đồng thời quan sát sắc mặt của Mạc Lâm.
“Đây thực sự là một tin tốt.” Anh ta mỉm cười, “Chúng ta còn hơn bốn ngày nữa, có lẽ sẽ đủ thời gian để vận chuyển hàng.”
“Nhưng lô hàng này có thể lấy lại trước thứ tư hay không thì vẫn chưa biết được.” Đối với vấn đề này, Chung Mạn thật sự bất lực.
Mạc Lâm dừng lại, đưa mắt ra hiệu Chung Mạn đóng cửa, chờ cửa khép lại mới nói: “Thực ra anh nghi ngờ có người muốn chơi xấu chúng ta.”
Chung Mạn nghe xong lập tức gật đầu, “Em cũng nghĩ vậy, chỉ không biết là quan chức hay thương nhân.”
“Khả năng là quan chức tương đối thấp. Họ cũng biết rõ chuyển hàng cũng có thời gian hạn định, quá hạn lâu chỉ còn là phế vật. Hai ngày nay chúng ta hỏi thăm cũng không thấy họ đòi hỏi gì.”
“Vậy là do công ty khác cản đường chúng ta.”
“Rất có thể là vậy. Hiện nay ai cũng biết Benton đã vào tay chúng ta, nếu chúng ta thất bại, kẻ khác sẽ dễ dàng có được lợi thế.”
“Lần này là vì Benton?”
“Có lẽ họ chưa biết bây giờ là lúc gửi hàng cho Benton. Nhưng chỉ cần bôi nhọ danh tiếng của ta, cho dù gửi hàng thành công cho Benton, quý sau cũng không chắc họ sẽ ký tiếp hợp đồng với chúng ta. Thật đáng tiếc, lần này em và Lâm Thành lại dùng chung một thuyền chở hàng. Một khối lượng hàng lớn như thế, mà chỉ có thể nhìn chứ không thể làm gì.”
“Nói như vậy, vẫn là em liên lụy đến anh Thành rồi.”
“Lô hàng đó cũng rất lớn.” Mạc Lâm nói nhẹ nhàng, không nói chính xác con số, sợ Chung Mạn biết về tình hình của tổ khác. Chung Mạn cũng không hỏi đến cùng.
“Dù sao thì việc quan trọng nhất bây giờ là lấy được hàng ra, để em đến bến tàu xem sao….”
“Em ăn tối chưa?” Mạc Lâm đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
Chung Mạn sững sờ, lắc đầu. “Ban nãy họp với bộ phận vận chuyển, còn phải căn giờ gọi điện thoại nên chưa ăn được.”
“Cho dù thế nào em cũng nên ăn hai miếng sandwich.” Mạc Lâm cầm một túi bánh quy từ trong ngăn kéo đưa cho cô. “Ăn trước mấy miếng lót dạ đi.”
“Ừ.” Chung Mạn nhận lấy rồi ra ngoài. Mạc Lâm gọi cô lại. “Đừng đi vội, ăn xong hẵng đi.”
“Em ra ngoài ăn cũng được.” Cô còn muốn tranh thủ thời gian viết email cho Benton, xác định các chi tiết về chuyện sát nhập kho.
“Anh còn không hiểu em sao, ra khỏi đây em chắc chắn sẽ quên không ăn.” Mạc Lâm vốn còn phải làm việc nhưng lúc này quyết định đặt tài liệu sang một bên. Anh ta khoanh tay lại đặt trên bàn, nghiêm túc nhìn cô. “Cũng không mất nhiều thời gian, ở đây ăn xong rồi đi cũng được.”
Chung Mạn miễn cưỡng ngồi lại, mở gói bánh quy ra bốc lên mấy miếng, cố tình cắn thật mạnh trước ánh mắt quan tâm của Mạc Lâm nói: “Nhìn đi! Không phải em đang ăn sao?”
Đối với hành động trẻ con này của bạn gái, Mạc Lâm dù mệt mỏi cũng phải nở nụ cười, “Em làm gì vậy.”
“Ăn bánh quy.” Chung Mạn giả bộ vô tội, nhìn thấy Mạc Lâm mệt mỏi, lo âu nói. “Mấy văn kiện này cũng không gấp mà phải không? Về nhà sớm đi, đừng ngồi ở công ty nữa.”
“Em về chưa?”
“Em còn một email cần gửi nữa thôi.”
“Vậy anh về cùng em.”
“Anh đừng chờ em, về nhà ngủ thêm phút nào hay phút đấy.” Mấy ngày này anh ta phải giúp hai tổ cấp dưới bàn bạc đưa ra gợi ý, lại không thể bỏ Lục Hữu Lương và xưởng may sang một bên. Đến đêm còn phải thức chờ đưa cô về mới về nhà, cô biết anh ta cũng rất mệt mỏi.
“Anh có thể không ngủ nhưng nhất định phải đợi được em.” Anh ta mỉm cười nói.
Toàn thân Chung Mạn trở nên cứng đờ, hai gò má ửng hồng. Cái người này sao có thể dùng giọng điệu đứng đắn như thế đi nói mấy thứ buồn nôn vậy chứ?! Cô sợ Mạc Lâm lại nói gì đó khác thường, không dám lên tiếng trêu chọc nữa, ăn xong hai miếng bánh quy liền ra ngoài, lúc đi chỉ thiếu điều tông cửa xông ra.
Nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của Chung Mạn, Mạc Lâm càng vui vẻ. Anh ta nắm nắm cổ tay — vừa rồi có lẽ nên nói thêm một câu ‘Anh giữ em ăn trong phòng, cũng vì muốn ngắm em thêm vài giây’. Mặt cô nhất định không chỉ đơn giản là màu hồng phấn nhàn nhạt nữa, mà sẽ là quả táo đỏ luôn cho mà xem.
“Ừm, lần sau phải thử mới được.”
Mạc Lâm tiếp tục đọc núi tài liệu bày ra trước mặt, phấn khởi quyết định.
Willim muốn giúp Mạc Lâm xây dựng các mối quan hệ mới nên buổi tối anh ta còn phải thiết đãi người bên hải quan. Vì vậy hôm nay sau khi tan ca xong, Chung Mạn phải tự mình đi về nhà.
Không có Mạc Lâm đưa đón, mười hai giờ rưỡi Chung Mạn mới về tới nhà. Cô không khỏi cảm thán tầm quan trọng của việc bạn trai có xe ô tô.
Sau vài ngày làm việc mệt mỏi, nghĩ đến việc ngày mai còn phải tăng ca, Chung Mạn cảm giác người mình như tan ra thành từng mảnh. Lê đôi chân nặng trĩu vào phòng, cô cũng không còn sức lực để ý vì sao giờ này Diệp Minh Hi còn chưa đi ngủ nữa, ngả đầu lên sofa liền không thể dậy nổi.
Diệp Minh Hi rời ghế, đi đến trước sofa ngồi xuống, ngắm nhìn ở khuôn mặt mệt nhoài của Chung Mạn.
“Xin lỗi, giờ này chị chẳng còn hơi sức để tán gẫu nữa đâu, em tự chơi đi.” Mắt cô miễn cưỡng mở hé, giơ tay lên vuốt ve đầu cậu rồi thu lại.
Không đến ba giây sau, cô đã ngủ say. Tiếng hít thở nặng hơn nhiều so với bình thường, tựa như chỉ làm một động tác đơn giản cũng phải hao hết sức lực mới có thể hoàn thành.
Thế giới xung quanh giờ đây chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của Chung Mạn. Diệp Minh Hi lặng lẽ tắt tất cả điện trong phòng, ngồi ngắm nhìn Chung Mạn thật lâu rồi mới vào phòng mình gọi điện cho Tần Tâm Lan.
“Thế nào, chắc đã nghe nói việc của cậu được giải quyết rồi hả?”
“Đàn chị, tôi muốn hỏi một việc. Có thể thả một vài lô hàng ra còn lại thì cứ để đó, được không?”
Cậu nghĩ cậu đang đi mua sắm ở cửa hàng đấy à. Nhờ được người ra tay là tốt rồi, còn dám chọn ba lấy bốn?” Tần Tâm Lan quả quyết cự tuyệt. “Cậu bây giờ, một là buông tha toàn bộ, hai là tiếp tục duy trì tình hình như hiện tại.”
“Tôi hiểu rồi.”
Diệp Minh Hi yên lặng cúp máy, nhẹ nhàng bước đến chỗ Chung Mạn, chăm chú nhìn nét mặt cô.
Người trước mặt đã gầy và tiều tụy đi nhiều. Diệp Minh Hi biết dạo này cô không được thoải mái. Từ giây phút cậu và Tần Tâm Lan chặn mấy lô hàng kia lại, cậu đã biết Chung Mạn sẽ bị ảnh hưởng.
Trước giờ Chung Mạn chưa từng kêu than về chuyện công, cho dù có ngẫu nhiên nhắc tới cũng chỉ là vài tin đồn nhảm hay chuyện buồn cười nào đó không hề quan trọng. Cậu không có cách nào đoán được nên ra tay vào lúc nào thì mới không ảnh hưởng tới Chung Mạn, cũng không thể mở miệng hỏi cô hay Lục Hữu Lương. Hơn nữa Tần Tâm Lan cũng không trực tiếp điều khiển việc chặn hàng, cậu đành phải làm bừa.
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này thấy cô kiệt sức như vậy, cậu vẫn không nhịn được mà đau lòng, còn cảm thấy áy náy.
Cô vì cậu mà vất vả làm thêm. Sợ cậu buồn chán, rõ ràng không thích ra ngoài nhưng vẫn dẫn cậu đi chơi công viên. Rõ ràng kinh tế khó khăn nhưng vẫn không ngừng sắm nhiều đồ mới cho cậu. Rõ ràng mệt muốn chết nhưng vẫn chú ý đến cảm giác của cậu trước tiên, còn xin lỗi giải thích với cậu…. Thế nhưng cô không hề hay biết, hết thảy đều do cậu đứng sau điều khiển.
Đứa trẻ cô vẫn tưởng rằng ngây thơ hồn nhiên, giờ đây đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi.
Thực ra, cô có thể không cần quan tâm đến cậu. Cô và cậu không có quan hệ huyết thống, thậm chí một năm trước còn chưa từng quen biết nhau…. Ngay cả người thân máu mủ ruột rà cũng có thể vứt bỏ, không thèm đếm xỉa gì tới cậu. Vậy mà cô, một người con gái đơn thuần nhiệt tình nhưng ngốc nghếch lại hết lòng hết dạ vì cậu, khiến cậu biết thế giới này vẫn còn hơi ấm. Thử hỏi làm sao cậu có thể để cô rời xa mình, khi đã biết cô tốt đến nhường nào.”
Ngày đó cậu cố ý áp sát vào người cô, không chỉ vì muốn tạo ra một không khí mờ ám, mà còn muốn cô ý thức được rằng cậu đã trưởng thành. Giờ đây cậu đã là một người đàn ông chân chính, chứ không còn là đứa trẻ đáng yêu như con gái của quá khứ.
Nhưng phản ứng khiếp sợ lẫn hành động cố ý kéo dãn khoảng cách của cô khiến cậu hiểu ra một điều. Cô có thể tự nhiên gần gũi với một đứa trẻ, nhưng sẽ không chấp nhận thân mật với một người đàn ông. Nếu cô biết được tâm tư đen tối của cậu, nhất định cô sẽ không hề nể nang chút nào mà ra sức đẩy cậu ra, đồng thời cũng chặt đứt mọi liên hệ với cậu.
Thoạt nhìn cô có vẻ là một người chín chắn gan dạ, nhưng thực ra cô rất nhát gan, giống như một con ốc sên, chỉ cần chạm một cái sẽ lập tức rụt vào vỏ.
Chỉ có từng bước từng bước quấn chặt lấy, tiếp cận một cách vô hại, đợi đến gạo nấu thành cơm, cô mới ngoan ngoãn rơi vào chiếc bẫy tình yêu. Với tính cách của cô, một khi đã sa vào, đã quen thuộc thì sẽ không thể từ bỏ.
Mạc Lâm biết rõ điều này, Diệp Minh Hi cũng biết.
Điều mà hiện tại cậu có thể làm chỉ là cố gắng kéo cô cách xa Mạc Lâm, chuyển hướng chú ý của cô về phía mình. Bằng không, đợi đến khi cô đã quen thuộc với anh ta, tất cả đều không thể cứu vãn được nữa.
Vì vậy, mặc dù hiện tại nhiều lúc cảm thấy rất đau khổ, nhưng chỉ cần có thể giữ chặt lấy cô, cậu đều chịu đựng được.
Chỉ cần cô không rời xa cậu là đủ rồi.
Bàn tay ngày một to lớn của cậu nhẹ nhàng vỗ về cô. Cô đang ngủ say nên không có cảm giác gì, càng không thể nghe được giọng nói trầm thấp của cậu quanh quẩn trong phòng khách:
“Xin lỗi.”
Đăng bởi | ChieuAnhCac5500 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 32 |