Giết người diệt khẩu
" Chuyện gì? Là chuyện gì đang xảy ra? Không phải là ta đang ở trong Thiên Mộng U Trạch sao? Tại sao lại xuất hiện ở Hương Lâu nhĩ…? Còn tên tiểu tử kia đâu…"
Tại nơi Lạc Cơ Tì đang nằm bất động, những người đang vây quanh hắn bỗng nhiên lại đứng yên bất động, hai mắt đờ đẫn kỳ lạ. Chỉ có đám người Thất Diệp Phong là vẫn còn tỉnh táo bình thường. Chứng kiếm một màn này Thất Diệp Phong và những người khác cũng là khó hiểu, không biết mấy tên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhìn họ giống như do mất ngủ nhiều ngày cho nên lúc này mắt người nào cũng đều lim dim vô hồn như muốn ngủ một giấc.
Đột nhiên bên cạnh bọn họ vang lên giọng nói của Lam Ngọc có phần gấp gáp và hơi cố sức. " Đoàn trưởng, mau, mau qua đó mang Lạc Cơ Tì trở về. Hồng tỷ tỷ Dương đại ca, nhân lúc bọn họ còn chưa tỉnh lại mau qua đó xử lý bọn họ…"
Ba người Thất Diệp Phong đều ngạc nhiên hướng Lam Ngọc nhìn lại, chỉ thấy tên thiếu niên lúc này khuôn mặt đã đỏ bừng lên, trên trán còn chảy đầy mồ hôi hột, hai mắt hắn thì như có một tầng sương mù mờ ảo, đám người Thất Diệp Phong roc ràng có thể xuyên qua ánh mắt của Lam Ngọc mà nhìn thấy hình ảnh của những kẻ phía trước với những khung cảnh khác nhau, có kẻ thì đang vui đùa chốn thanh lâu, có kẻ thì đang khoái lạc nằm rải mình trên một núi vàng, có người thì đang điên cuồng chém giết rất hưng phấn.
" Bọn họ đây là đang xảy ra chuyện gì? " Thất Diệp Phong kinh ngạc thốt lên một tiếng hỏi.
" Phong ca mặc kệ đi, chúng ta qua cứu A Tì trước đã…" Hồng Lăng thì ngược lại tỉnh táo hơn, nàng ta tuy có phần kinh ngạc nhưng rất nhanh đã thanh tỉnh, lập tức thúc dục Thất Diệp Phong đi qua cứu người.
Cả ba người đều lấy tốc độ nhanh lao qua, Thất Diệp Phong ôm lấy thân thể đang rủ rượi của Lạc Cơ Tì cõng sau lưng rồi chạy trở về, Hồng Lăng và Dương Thiệu thì vẫn còn ở đó, hai người bốn mắt nhìn nhau có vẻ do dự. Bọn đương nhiên cũng không ngốc cho nên có thể hiểu ra được dụng ý của Lam Ngọc, thế nhưng đám người này là người của Lang Nha đoàn, nếu như giết bọn chúng mà không may bị truyền ra ngoài thì đoàn đội của họ cũng sẽ khó mà sống yên ổn tiếp ở Thành Dong Binh.
Đang lúc hai người do dự không biết có nên ra tay hay không? Đột nhiên chỉ nghe xẹt một tiếng, một vòi máu tươi bắn ra phun lên mặt của hai ngươi, sau đó là một cổ thi thể không đầu cứ như thế đổ sầm xuống trước mặt bọn họ. " Phong Ca ngươi…" Hồng Lăng che miệng kinh ngạc nhìn Thất Diệp Phong tay cầm kiếm vẫn còn đang nhỏ máu đứng đối diện mình, vẻ mặt hắn lúc này đã khác với lúc nãy, hắn đã trở nên thị huyết và lãnh khốc hơn rất nhiều, Thất Diệp Phong chỉ lạnh lùng nhìn hai người nói một tiếng. " Giết người bịt miệng. " Sau đó lại một kiếm vung lên, lại một người nữa ngã xuống, hai người Hồng Lăng và Dương Thiệu thấy vậy thì cũng không do dự nữa, lập tức ba người chia ra hành động. Rất nhanh đã có bảy người ngã xuống, chết bất đắc kỳ tử.
Còn ba người cuối cùng, khi ba người Thất Diệp Phong đang chuẩn bị kết liễu luôn ba người này thì bất chợt bọn hắn tỉnh lại, ba người này là ba người có thực lực mạnh nhất trong số mười người, là Linh Sư lục linh và thất linh. Bọn họ phản ứng cực kỳ nhanh, ánh mắt vừa mới khôi phục thanh tỉnh liền phi người lui về phía sau, khiến cho ba đòn kết liễu của ba người Thất Diệp Phong phải chém vào khoảng không.
Đám người Thất Diệp Phong cũng phản ứng không chậm, vừa xuất chiêu thất bại thì lập tức cũng rút lui trở về bên cạnh Lam Ngọc và Lạc Cơ Tì. Chỉ thấy Lam Ngọc lúc này sắc mặt đã tái nhợt, khóe miệng còn rỉ ra một tia máu.
" Tiểu Ngọc ngươi không sao chứ? " Hồng Lăng lo lắng hỏi.
" Ta không sao? Chỉ là còn thiếu một chút nữa thì…"
" Hừ Thất Diệp Phong, giỏi giỏi lắm ngươi vậy mà có gan lạm sát người của Lang Nha đoàn…" Hổ Nhị là người có thực lực mạnh nhất trong ba người, là Linh Sư thất linh, hắn cũng chính là lão tam bên trong Lang Nha Đoàn, sau khi nhìn thấy mấy cổ thi thể không đầu của người mình nằm rải rác trên mặt đất, hắn vô cùng tức giận gầm lên.
" Hỗ Nhị ngươi không cần phải nói nhiều. Nếu không phải các ngươi may mắn thì có lẽ các ngươi lúc này cũng đã biến thành thi thể rồi…" Thất Diệp Phong mắt vẫn không đổi sắc, thái độ vẫn lạnh lùng hờ hững đáp lại, hắn lúc này không vì đối phương có thực lực cao hơn mình mà sợ hãi, đối với những người quanh năm sống trong cảnh sinh tử như hắn, sợ hãi chính là đồng nghĩa với cái chết.
" Tốt tốt lắm, nếu ngươi đã nói vậy thì hôm nay tất cả các ngươi cũng phải để mạng lại nơi này đi…" Hổ Nhị cười gằn một tiếng, toàn thân phóng xuất ra linh lực mạnh mẽ áp đảo về phía đám người Thất Diệp Phong.
" Linh lực mạnh quá. Phong ca chúng ta làm sao bây giờ…" Hồng Lăng đứng dưới áp lực của Hỗ Nhị, bước chân không vững hơi lui về sau một chút vội lên tiếng hỏi.
" Hồng Lăng tỷ, để ta và Phong lão đại ở lại chặn bọn họ, tỷ mau đưa tiểu Ngọc và A Tì đi trước…" Dương Thiên thấy tình thế không ổn liền mở miệng nói.
" Chuyện này…" Hồng Lăng do dự nhìn Thất Diệp Phong.
" Làm theo lời Dương lão đệ đi. Nhanh đưa A Tì và tiểu Ngọc rời khỏi Thành Dong Binh…" Thất Diệp Phong mặt không biểu cảm nói.
" Phong ca ta…."
" Đi nhanh, nếu không sẽ không kịp…"
" Vậy hai người nhớ cẩn thận, ta sẽ ở bên ngoài thành đợi hai người…" Hồng Lăng nói xong liền muốn dìu Lạc Cơ Tì và Lam Ngọc rời đi, Lam Ngọc lắc đầu đang muốn nói thêm cái gì đó nhưng lại bị nàng từ chối cắt ngang.
Chỉ có điều, khi bọn họ còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe phía sau truyền lại hai tiếng bộp bộp, và hai tiếng kêu thảm của Thất Diệp Phong và Dương Thiên vang lên, cả hai người chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bay ngược trở về.
" Hừ châu chấu đá xe, một tên Linh Sư tứ linh và một tên nhất linh mà cũng dám ngán chân ta…" Hỗ Nhi dơ nắm đấm với cơ bắp cuồn cuộn kiêu ngạo nói. Nhưng rồi hắn chợt nghĩ ra tình trạng lúc vừa rồi của mình, đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi trên người Lam Ngọc, ánh mắt hắn phát lạnh trừng lớn, miệng nghiến ra từng chữ. " Nhóc con vừa rồi có phải là do ngươi dở trò quỷ hại bọn ta suýt chết thảm…"
Hỗ Nhị vừa nói vừa từng bước tiến lại gần đám người, Thất Diệp Phong cố nhịn đau đứng dậy chắn trước người Hồng Lăng, toàn thân hắn cũng phát ra lực lượng mạnh nhất, nhưng vẫn bị khí thế của Hổ Nhị chèn ép. Hai người lại một lần nữa lao về phía Hổ Nhị, lần này không giống như lần trước vừa lên liền bị đánh bay, ít ra lần này bọn họ cũng đi được vài đường quyền rồi sau đó vẫn là như cũ, mỗi người hứng một quyền bay ngược trở về. Thất Diệp Phong và Dương Thiên bị đánh nằm trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
" Ha ha ngươi bây giờ đã ý thức được sự yếu ớt của ngươi chưa? " Hổ Nhị dẫm một chân lên ngực Thất Diệp Phong làm vang lên từng tiếng răng rắc, hiển nhiên là ngực hắn đã bị Hổ Nhị dẫm đến vỡ cả xương rồi.
" Ta không cam tâm, rõ ràng chỉ hơn nhau ba tiểu cảnh giới. Nếu thật sự đánh thì ngươi cũng không thể mạnh đến nỗi làm ta một chiêu cũng không đỡ nổi như vậy…" Thất Diệp Phong quật cường có phần không cam tâm, đây cũng là cái mà hắn thắc mắc nhất.
" Ha ha uổng cho ngươi lăn lộn ở Thành Dong Binh bao nhiêu năm, ngươi nhìn xem trên tay ta là thứ gì?... Hổ Nhị vừa nói vừa tung bắt một vật trên tay ha ha cười nhạo Thất Diệp Phong.
" Là Bạo Lực đan, ngươi vậy mà dám dùng loại đan dược cấm kỵ này…" Thất Diệp Phong kinh hô một tiếng, hắn biết nếu đối phương đã sử dụng loại đan dược này thì bản thân mình và mọi người hôm nay chắc khó thoát khỏi cái chết, bình thường Hổ Nhị đã là Linh Sư thất Linh, hiện tại sử dụng thêm Bạo Lực đan thì chỉ sợ là đã tăng lên đến cửu linh đỉnh phong rồi. Như vậy hắn một quyền đánh gục mình thì cũng không có gì lạ, thật đúng là người của Lang Nha đoàn, làm việc chỉ cần kết quả không quan tâm hậu quả.
" Hừ không cần phải nói nhảm, chỉ cần ta lấy được Siêu Linh U Ảnh Miêu thì một chút phản phệ đó có là gì? Mau ngoan ngoãn giao tiểu tử đó ra đây cho ta, còn có cả tên mặt trắng kia nữa…" Hổ Nhị vừa nói vừa chỉ tay về phía Lạc Cơ Tì và Lam Ngọc quát lên.
" Muốn đụng đến ta, ngươi đừng có mơ…" Lam Ngọc đứng thẳng ngươi, trên mặt đã khôi phục một chút huyết sắc, vẽ mặt hắn vẫn lãnh đạm như thế đối diện với khí thế to lớn của Hổ Nhị mà chẳng có chút vướng bận gì?
Hổ Nhị thấy Lam Ngọc chỉ là một tên tiểu tử mặt trắng mà lại dám khiêu khích mình, hắn tức giận gầm lên đã ra hai cước, đá văng hai người Thất Diệp Phong bay đi như đạn pháo, dĩ nhiên là hắn dùng lực không hề nhẹ. Hắn từng bước như hung thần ác sát đi về phía Lam Ngọc, ý đồ muốn xử lý tên tiểu tử mặt trắng này trước.
" Hừ muốn nhắm vào ta, ngươi không có cửa đâu… Ấn Linh thứ nhất, Kỹ năng Siêu Mộng Mị… " Lam Ngọc cười lạnh một tiếng, xung quanh hắn không gian cũng bắt đầu xuất hiện từng làn khí vụ màu hồng mờ ảo, đồng thời trên đỉnh đầu hắn cũng xuất hiện một con Mộng Ảo Hồng Điệp, đây chính là Chiến Linh của hắn mang theo hình thái của dị thú Mộng Ảo Hồng Điệp sau khi hắn hấp thu Ấn Linh của nó.
Chiến Linh vừa xuất hiện, từng trong miệng nó phun ra từng đoàn kim tuyến lấp lánh, mang theo mùi hương dễ chịu khiến cho tinh thần người hít vào dễ buông lỏng muốn chìm vào giấc ngủ sâu.
Hồng Lăng đứng bên cạnh Lam Ngọc chính là người đầu tiên hít phải mùi hương này và bị kim tuyến bám vào người, nàng ta còn chưa kịp kinh hô khi nhìn thấy Chiến Linh của Lam Ngọc thì đã lăn đùng ra bất tỉnh.
Hổ Nhị thấy vật thì có chút hoảng sợ nhíu mày, hắn cũng đồng dạng kinh ngạc khi nhìn thấy Chiến Linh của Lam Ngọc, bước chân hắn dừng lại cấp tốc lùi về phía sau tránh xa đoàn kim tuyến kia, thế nhưng mùi hương thì hắn vẫn không thể tránh khỏi, chỉ vừa hít vào một hơi hắn liền cảm thấy đầu óc như muốn trì trệ, tầm nhìn của mắt như muốn nhòa đi. Cả hai người bên cạnh hắn cũng đồng dạng có cảm giác y hệt như vậy.
Cả ba người đều cắn mạnh đầu lưỡi để cho mình thanh tỉnh lại, lập tức rút lui tiếp về phía sau, lúc này ánh mắt của Hổ Nhị càng thêm nóng rực tham lam nhìn về phía Lạc Cơ Tì, đây chính là sức mạnh sau khi hấp thụ Ấn Linh của dị thú. Sự khác biệt thật sự quá rõ ràng, nếu như hiện tại không phải vì thực lực của hắn cao hơn Lam Ngọc thì chỉ sợ là đã bị Lam Ngọc đưa vào giấc mộng rồi.
Hổ Nhị thầm tính toán trong chốc lát, hắn xoay đảo tròng mắt một vòng rồi bất ngờ túm lấy hai người còn lại bên cạnh mình ném về phía Lam Ngọc, bản thân hắn đồng thời ngừng hơi thở, toàn thân cũng như một mũi lao nép đằng sau hai người kia mà lao về phía Lam Ngọc.
Lam Ngọc cũng là ít kinh nghiệm chiến đấu, lại không ngờ Hổ Nhị lại độc ác dùng chiêu này, dùng người của mình làm bia đỡ đạn để đạt được mục đích, sự tình xảy ra đột ngột quá nhanh, hắn trở tay không kịp nên chỉ có thể phản ứng đánh bay hai người kia, còn Hổ Nhị ở phía sau thì thẳng tay nện vào ngực hắn một quyền, làm hắn rên lên một tiếng rồi bay về phía sau, miệng lại phun ra một chút máu. Tên Hổ Nhị này thật quá lão luyện xảo trá, mà Lam Ngọc thì lại quá non tay, cho nên một kích này hắn hứng phải hầu như là toàn bộ lực lượng của cường giả Linh Sư cửu Linh đỉnh phong, mặc dù là không có Chiến Linh bổ trợ, nhưng thực lực của Hổ Nhị lại cao hơn Lam Ngọc quá nhiều.
Hổ Nhị cười lạnh đắc ý nắm lấy cổ áo Lam Ngọc mà sách hỏng hắn lên, đang muốn bồi thêm một quyền vào huyệt Thái Dương của Lam Ngọc thì bất chợt một tiếng gầm chói tai vang lên từ phương hướng của Lạc Cơ Tì.
Truyện Huyết Mạch Thao Thiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | ptx1994 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 2 |