Bê bối nhà họ Thái
Sáng hôm sau.
Ánh dương ló dạng, Giang Yến uể oải bước ra khỏi phòng, đã thấy hai bóng người đang bận rộn.
Là mẹ Giang và Ngô Thanh Ngọc.
"Mẹ, hai người đang làm gì vậy ạ?" Giang Yến hơi ngạc nhiên, mẹ Giang dù cưng chiều hắn nhưng rất ít khi tự mình xuống bếp.
Mặt trời mọc đằng Tây sao?
Đứng bên cạnh phụ giúp, Ngô Thanh Ngọc nhìn thấy Giang Yến, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, điềm nhiên nói:
"Giang Yến, ăn sáng thôi."
Sau đó bưng một phần cháo thịt, cùng một đĩa bánh mì cuộn tôm tươi đi ra.
Đặt đĩa xuống bàn.
Chỉ thấy trên bàn, những cuốn bánh mì tôm tươi vàng óng, tỏa hương thơm ngát.
"Yến Nhi, con mau nếm thử đi, Thanh Ngọc làm từ sáng sớm đấy!"
Bên cạnh, mẹ Giang mỉm cười nhìn hai người, lời nói đều hướng về Ngô Thanh Ngọc.
Nhìn Ngô Thanh Ngọc đang khẩn trương nắm chặt góc áo, Giang Yến trong nháy mắt giật mình.
Trong lòng cảm thán không thôi.
Nguyên thân đúng là mắt kém, nhìn không ra Ngô Thanh Ngọc đối với mình một lòng một dạ.
Nghĩ đến trong tiểu thuyết, nguyên thân lại đẩy Ngô Thanh Ngọc về phía Diệp Thiên, hắn lại càng thêm tiếc nuối.
Để đó một người con gái chung thủy như vậy không cần, lại đi tăng thêm thế lực cho Diệp Thiên!
Nhà họ Ngô, thế lực đâu kém gì nhà họ Giang!
Bất quá, bây giờ hắn đã xuyên qua, Diệp Thiên đừng hòng có được sự trợ giúp của nhà họ Ngô!
Nghĩ tới đây, Giang Yến ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng.
Vừa miệng đã tan.
Mà Ngô Thanh Ngọc không biết Giang Yến đang nghĩ gì, mắt chăm chú nhìn hắn.
Nhìn hắn nhai nuốt bánh mì cuộn tôm tươi.
Một bộ dáng vô cùng hồi hộp.
Sợ Giang Yến không thích.
Món bánh mì cuộn tôm tươi này là món ăn sáng mà nàng đã rất vất vả mới học được.
Nàng là một đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, vậy mà cam tâm vì Giang Yến xuống bếp.
Có thể thấy được nàng yêu thương đến nhường nào!
"Không tệ, tôm thịt mềm, hương vị rất ngon." Giang Yến tán thưởng nói.
Nghe được Giang Yến khen ngợi, gương mặt xinh đẹp của Ngô Thanh Ngọc ửng đỏ, ngón tay đang nắm chặt mép váy cũng buông lỏng.
Giang Yến thích rồi!
Trong lòng như trút được gánh nặng.
"Nếu anh thích, sau này em sẽ làm cho anh ăn." Ngô Thanh Ngọc nhỏ giọng nói, sắc mặt càng ngày càng đỏ.
Mẹ Giang thì vui mừng ra mặt nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi, thần sắc vui sướng không thôi.
Trước kia Ngô Thanh Ngọc đến nhà chơi, Giang Yến đều làm ngơ, đừng nói là cùng nhau ăn cơm, nói một câu cũng giống như muốn lấy nửa cái mạng của hắn.
Nào giống hôm nay, hai người lại có thể ngồi cùng một bàn, chung sống vui vẻ như vậy?
Mẹ Giang vui mừng khôn xiết.
Thanh Ngọc là đứa trẻ mà bà nhìn từ nhỏ đến lớn, tướng mạo xuất chúng, năng lực cũng không tầm thường.
Vừa vặn xứng với con trai của bà!
"Mẹ, Thanh Ngọc, con đến tập đoàn xử lý công việc đây." Ăn qua loa vài miếng, Giang Yến cũng no rồi.
Hắn vẫn chưa quên Trịnh Cương Diệu!
Nữ chính là của hắn, tướng tài đắc lực cũng phải nằm trong tay hắn!
"Thanh Ngọc, buổi chiều anh đến đón em."
"Vâng!" Mắt Ngô Thanh Ngọc sáng lấp lánh.
. . .
Tập đoàn Giang Thị.
Lúc này, tại phòng tiếp khách.
Một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế sô pha, trên bàn đặt một cốc nước lọc.
Chính là Trịnh Cương Diệu!
Hắn nghĩ tới những chuyện gặp phải ngày hôm qua, vẫn còn đang bàng hoàng -----
Từ khi bị tập đoàn Vinh Diệu sa thải, hắn liên tục gặp khó khăn, không tìm được công việc mới.
Sau đó mới biết được tập đoàn Vinh Diệu đã hạ lệnh phong sát trong ngành!
Tập đoàn Vinh Diệu là doanh nghiệp có giá trị hơn trăm tỷ, phong sát hắn dễ như trở bàn tay.
Mà hắn thì chẳng thể làm gì!
Trước một doanh nghiệp lớn như vậy, sức lực cá nhân hắn chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Thế nhưng hắn không cam tâm. . .
Hắn xuất thân từ nông thôn, dựa vào tri thức để thay đổi vận mệnh, nghĩ đến những ánh mắt lạnh nhạt đã từng gặp phải.
Hắn thề phải thành danh, áo gấm về làng!
Nhưng liên tiếp gặp khó khăn khiến hắn nản lòng thoái chí.
Thậm chí còn nảy sinh ý định rời khỏi Ngu Thành. . .
Nhìn phòng tiếp khách lạnh lẽo, ánh mắt Trịnh Cương Diệu phức tạp, không ngờ mình lại nhận được thư mời phỏng vấn của tập đoàn Giang Thị.
Đứng sau tập đoàn Giang Thị là nhà họ Giang.
Mà nhà họ Giang là gia tộc đứng đầu ở Ngu Thành.
Bất quá, theo hắn biết thì hiện tại chủ tịch của tập đoàn Giang Thị là Giang Yến.
Giang Yến. . .
Nghĩ đến những thông tin tra được tối qua, Trịnh Cương Diệu có chút bất an.
Giang Yến còn quá trẻ!
Chỉ mới đôi mươi, đã nắm trong tay tập đoàn chục tỷ.
Lại chẳng có thành tích gì, hoàn toàn dựa vào thân phận huyết thống mà thượng vị!
Chẳng đoán được vị đại thiếu gia nhà họ Giang này đang nghĩ gì.
Là đùa giỡn, hay thật sự coi trọng năng lực của hắn?
Trong lúc Trịnh Cương Diệu đang âm thầm suy đoán, cửa phòng tiếp khách mở ra.
Là thư ký của Giang Yến!
"Anh Trịnh, chủ tịch cho gọi anh vào."
"Được!" Trịnh Cương Diệu hít sâu một hơi, chỉnh lại cổ áo.
Sau đó cùng thư ký đi về phía văn phòng chủ tịch!
Lúc này, Giang Yến đã đến văn phòng.
Trịnh Cương Diệu vừa vào cửa, liền nhìn thấy một gương mặt trẻ đến mức khó tin.
Gương mặt chữ điền lập tức nở nụ cười: "Giám đốc Giang!"
Ánh mắt Giang Yến rơi trên người Trịnh Cương Diệu, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, gật đầu: "Ngồi đi."
Trịnh Cương Diệu là một người có gương mặt bình thường, cao khoảng mét bảy, dáng người hơi gầy.
Ngoài khí chất tinh anh, nếu đứng giữa đám đông cũng chẳng có gì nổi bật.
Trịnh Cương Diệu vội vàng ngồi xuống, nghiêm chỉnh, thẳng thắn chờ Giang Yến hỏi.
"Nghe nói anh là cựu trưởng phòng thương mại của tập đoàn Vinh Diệu?" Giang Yến khép lại tập tài liệu trong tay, khoanh tay hỏi.
"Vâng." Trịnh Cương Diệu gật đầu.
Lý lịch không thể làm giả.
"Tại sao tập đoàn Vinh Diệu lại ra lệnh phong sát anh?" Giang Yến mỉm cười hỏi.
Kỳ thật, hắn đã sớm biết nguyên nhân.
Bất quá trước mặt Trịnh Cương Diệu, vẫn giả bộ nghi hoặc.
Nghe Giang Yến hỏi, Trịnh Cương Diệu có chút do dự, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi mới lên tiếng:
"Tôi vô tình bắt gặp Thái Đồng Diệu và Bạch Tuệ Tuệ ở văn phòng bàn bạc mưu hại Thái Trác Dân. . ."
"Hả?" Giang Yến sửng sốt, ngược lại là không nghĩ tới Thái Đồng Diệu lại phát rồ như vậy.
Trong nguyên tác, chỉ nói sơ qua về ân oán giữa hai người, đơn giản là chủ tịch tập đoàn Vinh Diệu Thái Trác Dân coi trọng Trịnh Cương Diệu.
Khiến cho trưởng tử của Thái Trác Dân là Thái Đồng Diệu ghen ghét, nên mới thiết kế đuổi Trịnh Cương Diệu ra khỏi tập đoàn.
Tưởng rằng chỉ là tranh giành quyền lực nội bộ tập đoàn, nào ngờ còn có cả bê bối gia tộc. . .
Giang Yến cũng cạn lời.
Thái Đồng Diệu là con trai lớn của Thái Trác Dân.
Mà Bạch Tuệ Tuệ lại là vợ của Thái Trác Dân!
Mấy năm trước, hôn lễ thế kỷ của Thái Trác Dân và Bạch Tuệ Tuệ đã chấn động toàn bộ Ngu Thành.
Thái Trác Dân đã ngoài năm mươi, giá trị bản thân không nhỏ.
Bạch Tuệ Tuệ lại là minh tinh hạng hai, trẻ trung xinh đẹp!
Một ông trùm kinh doanh, một hoa đán trong làng giải trí, tuổi tác lại chênh lệch lớn.
Hai người kết hôn khiến cho người đời bàn tán xôn xao.
Kết quả, mới qua vài năm.
Bạch Tuệ Tuệ lại cùng con riêng của chồng bàn mưu tính kế hại Thái Trác Dân? !
Giang Yến không khỏi lắc đầu, trách sao Trịnh Cương Diệu bị đuổi ra khỏi cửa.
Cái bê bối này mà truyền ra ngoài, Thái Trác Dân chắc tức đến hộc máu.
Mẹ kế và con riêng. . .
Chậc chậc, đúng là đặc sắc.
"Giám đốc Giang. . ." Thấy Giang Yến im lặng hồi lâu, Trịnh Cương Diệu có chút bất an.
Dù sao cũng là bê bối nhà họ Thái.
Nếu Giang Yến không che chở cho hắn, vậy hắn rất có thể sẽ bị Thái Đồng Diệu điên cuồng trả thù!
Hắn đang đánh cược.
Cược rằng Giang Yến coi trọng con người hắn.
Nếu không, sẽ không nói thẳng cho hắn biết điểm yếu của nhà họ Thái!
Trịnh Cương Diệu khẩn trương xoa tay.
"Anh không cần khẩn trương, Thái gia không động được vào người của Giang gia ta!" Giang Yến nhìn ra sự khẩn trương của hắn, thản nhiên nói.
Ý tứ trong lời nói chính là muốn Trịnh Cương Diệu gia nhập tập đoàn Giang Thị!
Trong nháy mắt, Trịnh Cương Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 21 |