Diệp Thiên tới
Giang Yến liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt càng lúc càng kỳ quặc.
Theo nguyên tác, Diệp Uyển Trúc là chị ruột của Diệp Thiên.
Ban đầu Diệp Thiên tưởng rằng nhà họ Diệp chỉ còn mỗi mình hắn sống sót, mãi sau này hai chị em mới tình cờ gặp lại.
Lúc đó mới vỡ lẽ chị hắn - Diệp Uyển Trúc - cũng may mắn thoát được kiếp nạn năm xưa...
Nhưng do trở ngại đặc thù của núi Thanh Thành, Diệp Thiên theo sư phụ tu luyện ngay tại đó.
Còn Diệp Uyển Trúc thì một thân một mình sống ở Ngu Thành.
Giờ đây, chị gái của đứa con cưng của số phận lại đang nằm ngay cạnh mình ư?
Nghĩ đến đây, Giang Yến toan rụt tay về.
Nào ngờ, động tác ấy làm Diệp Uyển Trúc giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mơ màng chậm rãi mở ra ----
"A! ! !"
Trong khoảnh khắc, tiếng thét chói tai xé toạc căn phòng ngủ.
"Ngươi là ai?"
Diệp Uyển Trúc ôm chặt chăn, vừa xấu hổ vừa tức giận nép vào góc giường, đôi mắt đẹp như hồ thu trừng trừng nhìn Giang Yến.
Vừa thẹn quá hóa giận, vừa luống cuống tay chân không biết làm sao!
Đúng lúc này, trong đầu Giang Yến hiện lên vô số ký ức.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra Diệp Uyển Trúc làm thêm ở một tiệm cà phê, còn nguyên thân thì mê mẩn nhan sắc của cô.
Thế là cùng quản lý tiệm cà phê lập mưu, lén bỏ thuốc vào nước của cô rồi đưa đến đây...
Đáng tiếc, nguyên thân còn chưa kịp hưởng thụ thì đã bị Giang Yến xuyên qua tới.
Thành ra lại hời cho hắn.
Nghĩ lại một đêm mỹ diệu kia, Giang Yến hơi nhíu mày.
Không hổ là chị ruột của đứa con cưng của số phận, so với nữ chính còn chẳng kém cạnh bao nhiêu!
Chỉ là ----
Nhìn Diệp Uyển Trúc khóc lóc nức nở, Giang Yến có chút đau đầu.
Tên nguyên thân kia đã để lại cho hắn một vố đau điếng!
"Thôi, đừng khóc nữa!"
Lập tức, Giang Yến nhíu mày, lạnh lùng nói với Diệp Uyển Trúc.
Nghe giọng nói lạnh băng của Giang Yến, Diệp Uyển Trúc sợ đến run người, tiếng khóc nghẹn ngào bất giác nhỏ dần.
Thấy Diệp Uyển Trúc ngoan ngoãn im lặng, Giang Yến cũng thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, nguyên tác miêu tả tính cách của Diệp Uyển Trúc không sai.
Bởi vì gia tộc lụi bại, phải sống nhờ nhà người khác mà hình thành nên tính cách dịu dàng, nhút nhát.
"Chuyện này không liên quan gì đến ta, là do quản lý của chỗ cô làm."
Giang Yến tùy tiện bịa ra một cái cớ, đổ hết tội lỗi lên đầu gã quản lý.
"Trương Thành Vũ muốn nịnh bợ ta, cho nên mới đem cô..."
Giang Yến lạnh lùng nói, còn sắc mặt Diệp Uyển Trúc thì càng lúc càng tái nhợt.
Nghĩ đến việc Trương Thành Vũ trước nay luôn nịnh bợ Giang Yến hết mực, Diệp Uyển Trúc đã hoàn toàn tin tưởng lý do thoái thác của hắn.
Cô cúi đầu nhìn vệt máu đỏ thẫm loang lổ trên ga giường, trên mặt lộ rõ vẻ mờ mịt.
"Nhưng mà ta..."
Môi mấp máy nửa ngày, Diệp Uyển Trúc muốn nói gì đó, nhưng trước khí thế áp đảo của Giang Yến, cô lại nuốt ngược những lời định nói vào trong.
"Trong thẻ này có hai trăm ngàn, coi như bồi thường cho cô đêm nay. Sau này cô đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!"
Giang Yến tiện tay rút ra một tấm thẻ ngân hàng nhét vào trước mặt Diệp Uyển Trúc, lạnh nhạt nói.
Cạch.
Tấm thẻ ngân hàng rơi xuống chăn, nhìn tấm thẻ, rồi lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Yến, trong lòng Diệp Uyển Trúc dâng lên một cảm giác nhục nhã tột độ.
Không biết lấy dũng khí từ đâu, Diệp Uyển Trúc vừa định đưa tay ném trả tấm thẻ ngân hàng.
Kết quả ----
"Ta biết bà cô đang bệnh nặng mà không có tiền chữa trị, số tiền này đủ để giải quyết khó khăn trước mắt."
Nghe được hai chữ "bà", ngón tay đang nắm chặt thẻ ngân hàng của Diệp Uyển Trúc siết chặt hơn, động tác khựng lại giữa không trung.
Mấy năm nay cô và bà nương tựa vào nhau, bà lại mắc bệnh hiểm nghèo, trong nhà không có tiền chạy chữa.
Số tiền cô làm thêm dành dụm được chẳng khác nào muối bỏ bể, hoàn toàn không đủ!
Nếu có hai trăm ngàn trong tay, vậy thì bệnh của bà sẽ có cơ hội cứu chữa...
Nhưng mà ----
Diệp Uyển Trúc nghĩ đến số tiền này là do mình bán thân xác để đổi lấy, cô cảm thấy nó thật bẩn thỉu.
"Ta..."
Cô muốn từ chối, nhưng Giang Yến đã quay lưng rời khỏi phòng tổng thống, không thèm ngoảnh đầu lại.
Chỉ để lại Diệp Uyển Trúc một mình trơ trọi.
Diệp Uyển Trúc nhìn căn phòng trống rỗng, thần sắc giằng xé.
Sự lạnh lùng của Giang Yến như cứa sâu vào lòng tự trọng của cô.
Nhưng số tiền này lại vô cùng quan trọng...
Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn cẩn thận cất tấm thẻ ngân hàng vào trong túi xách.
Giữa tính mạng của bà và danh dự của bản thân, cô lựa chọn bà...
. . .
Rời khỏi phòng tổng thống, Giang Yến cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo sau lưng, chứng tỏ Diệp Uyển Trúc đã nhận lấy tấm thẻ ngân hàng của hắn.
"Ha ha."
Giang Yến khẽ cười một tiếng, hắn đã nắm chắc điểm yếu của Diệp Uyển Trúc.
Nếu vừa rồi hắn tỏ ra dù chỉ một tia chột dạ trước mặt Diệp Uyển Trúc, chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu.
Ngược lại, nếu tỏ ra mạnh mẽ, người rơi vào thế hạ phong sẽ là Diệp Uyển Trúc.
Mà Diệp Uyển Trúc lại là kiểu phụ nữ dịu dàng, truyền thống.
Lấy đi lần đầu tiên của cô, chẳng khác nào để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa trong tâm trí cô.
Không gặp lại nữa ư?
Chẳng qua chỉ là hành động "lạt mềm buộc chặt" của hắn mà thôi.
Chẳng bao lâu nữa, hắn và Diệp Uyển Trúc sẽ gặp lại nhau.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói uy nghiêm xen lẫn tức giận:
"Thằng nghịch tử, hôm qua ta đã dặn ngươi phải ra sân bay đón sư huynh của ngươi sớm cơ mà?"
Là giọng của Thanh Thành chân nhân!
Nghe thấy những lời của sư phụ trên danh nghĩa, Giang Yến mới nhớ ra hôm nay phải đi đón Diệp Thiên.
"Sư phụ, con đang trên đường, sẽ đến ngay thôi ạ."
"Hừ, tốt nhất là nhanh lên, sau này sư huynh của con sẽ dạy con Thuần Dương quyết, con phải đối đãi với sư huynh cho tốt, nếu không ----"
Thanh Thành chân nhân hừ một tiếng bất mãn, trực tiếp cúp máy.
"Tút tút tút ----"
Nghe thấy lời uy h·iếp của Thanh Thành chân nhân, Giang Yến cười khẩy.
Lão sư phụ hờ này lại giở trò hứa suông!
Thuần Dương quyết là công pháp tu luyện của Thanh Thành chân nhân, chính nhờ môn công pháp này mà Diệp Thiên đã bước vào hàng ngũ võ giả tứ phẩm.
Còn nguyên thân thì sao?
Cũng là đệ tử của Thanh Thành chân nhân, nhưng ngay cả tư cách tu luyện Thuần Dương quyết cũng không có.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn sư huynh võ đạo tiến bộ thần tốc, lại được chân truyền y thuật vô thượng.
Còn mình ở bên cạnh Thanh Thành chân nhân lại chẳng học được thứ gì.
Lần này Diệp Thiên xuống núi, Thanh Thành chân nhân định dùng Thuần Dương quyết để vừa đấm vừa xoa.
Chỉ là nguyên thân là một kẻ bất tài vô dụng, chẳng có chút hứng thú nào với võ công hay y thuật.
Suốt ngày gây sự với Diệp Thiên, thậm chí còn ra tay với cả những người phụ nữ trong lòng Diệp Thiên...
Nghĩ đến kết cục thê thảm của nguyên thân, Giang Yến lắc đầu.
Hắn không phải là tên phế vật như nguyên thân, có hệ thống trong tay, lại biết rõ nội dung cốt truyện.
Đứa con cưng của số phận thì đã sao? Cũng chỉ là chất dinh dưỡng cho hắn quật khởi mà thôi!
Hắn Giang Yến, chỉ cần ung dung mà làm nhân vật chính là được!
Diệp Uyển Trúc chỉ là món khai vị, hắn muốn khiến Diệp Thiên thân bại danh liệt, chúng bạn xa lánh!
Nghĩ vậy, Giang Yến vội vã rời khỏi khách sạn.
Rất nhanh, Trương Ân, vệ sĩ đang đợi sẵn ở cửa khách sạn, liền vội vàng tiến đến đón.
"Thiếu gia!"
Nhìn Trương Ân thân hình vạm vỡ, khuôn mặt chất phác, Giang Yến hài lòng gật đầu.
Theo nguyên tác, Trương Ân chịu ơn sâu nặng của nhà họ Giang.
Trương Ân cũng là người có ơn tất báo, đối với Giang Yến trung thành tuyệt đối.
Thậm chí, đến cuối cùng khi nguyên thân rơi vào kết cục thảm thương, người duy nhất ở bên cạnh hắn vẫn là Trương Ân.
"Đi, đến sân bay Ngu Thành." Giang Yến thản nhiên nói.
"Vâng!"
Trương Ân thuần thục khởi động xe thể thao.
Một bên khác, sân bay Ngu Thành.
Một thanh niên ăn mặc giản dị, tùy tiện bước ra khỏi sân bay.
Khuôn mặt thanh tú tràn đầy nụ cười tự tin.
Hai tay hắn mở rộng, nhắm mắt lại, phảng phất như đang tắm mình trong ánh nắng.
"Ngu Thành, ta tới rồi!"
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 36 |