Trong xe ngựa có một cái bàn thấp, trên bàn trải một lớp lụa mỏng màu chu sa. Trên đó bày ba đĩa điểm tâm và một ấm trà.
Văn Nghiễn Đồng cố gắng giữ hơi thở nhẹ nhàng, hận không thể làm mình biến mất tại chỗ, sợ làm bừng tỉnh chàng thiếu niên đang chợp mắt ở tận cùng bên trong.
Mặc dù nàng biết Trình Hân mời nàng lên xe ngựa chắc chắn là có thông qua Trì Kinh Hi đồng ý, nhưng nàng vẫn không rõ mục đích của Trình Hân, cảm thấy ba nhân vật phản diện này không có ý định gì tốt.
Mục Dương thì lại đứng dậy, tò mò đến gần và quệt một chút thuốc của nàng.
Văn Nghiễn Đồng vội vàng thu gói thuốc lại.
“Đây là cái gì?” Mục Dương hỏi với vẻ tò mò.
“Là… là thuốc ta mua.” Văn Nghiễn Đồng hạ giọng trả lời.
“Ngươi bị bệnh sao?” Trình Hân nhíu mày hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Văn Nghiễn Đồng nhanh chóng nghĩ ra lý do, dùng tay áo che miệng và ho khan hai tiếng, “Bẩm Ngũ điện hạ, tiểu dân cảm lạnh mấy ngày nay. Ở đây sợ sẽ làm ba vị thiếu gia bị phong hàn lây nhiễm, tiểu dân nên đi ra ngoài.”
Nàng vừa nói xong, liền xoay người muốn rời đi. Nhưng một bàn tay đã vén màn xe lên, vội vàng giữ nàng lại.
“Khoan đã.” Trình Hân lên tiếng, ngăn cản nàng.
Mục Dương đột nhiên kéo nàng lại một bước, hai tay đặt tay lên vai nàng.
Văn Nghiễn Đồng không thể phản kháng, chỉ đành ngồi xuống cái đệm mềm mại.
“Chúng ta không đến mức dễ dàng bị ngươi lây phong hàn đâu.” Trình Hân rót một ly trà nóng và đẩy về phía Văn Nghiễn Đồng.
Hơi ấm từ ly trà toả ra, làm khuôn mặt hắn hiện lên một lớp sương mỏng không chân thật, nhìn thấy hắn mỉm cười, Văn Nghiễn Đồng không nhịn được sự sợ hãi trong lòng.
Ngũ hoàng tử nhìn có vẻ bình dị gần gũi, không ra vẻ gì nhưng thực tế, hắn là hoàng tử được nuôi dạy trong cung, tâm cơ sâu không lường được, đúng là không dễ chọc.
Văn Nghiễn Đồng vội vàng nhận ly trà, cảm ơn và vâng vâng dạ dạ nói: “Cảm ơn điện hạ đã ban trà. Ba vị quý nhân thân thể cường tráng, chắc chắn không bị bệnh. Nhưng tiểu dân không dám mạo hiểm, nếu lây phong hàn ra, tiểu dân sẽ tội đáng chết vạn lần.”
“Ai nha, sao ngươi lại lải nhải như vậy.” Mục Dương cảm thấy phiền phức, chộp lấy gói thuốc của nàng, “Lưu lại thì lưu lại, lằn nhằn cái gì!”
Văn Nghiễn Đồng cảm thấy không biết nói gì. Nàng cảm thấy Mục Dương như lần đầu gặp nàng vậy, sao hắn lại có vẻ thất vọng?
Trình Hân cười nói: “Chúng ta cùng học ở thư viện, ngươi chỉ coi ta như đồng môn là được.”
Văn Nghiễn Đồng thầm nghĩ, nàng có chín cái mạng cũng không dám xem hắn như đồng môn.
Trên mặt không lộ ra, nàng trầm thấp đáp, “Điện hạ nói đùa, trong thư viện thì cùng trường, ra ngoài thì không phải.”
Trình Hân nói: “Miệng ngươi khá linh hoạt.”
Hắn thấy Văn Nghiễn Đồng quá câu nệ, vẻ mặt sợ hãi, liền chuyển đề tài, “Ngươi học bắn cung bao lâu rồi?”
Văn Nghiễn Đồng không ngờ Trình Hân lại hỏi vấn đề này, ngạc nhiên một chút rồi thành thật trả lời, “Kể từ khi vào thư viện.”
“Nhưng sao ngươi lại không đủ tư cách trong kỳ thi võ học mùa hè, qua hai tháng lại có thể là bắn trúng một tên vào hồng tâm?” Trình Hân hỏi một cách chậm rãi.
Văn Nghiễn Đồng trong lòng chấn động, nghĩ thầm, hóa ra hắn đã chờ nàng ở chỗ này!
Nàng nhận ra Trình Hân gọi nàng lên xe ngựa cũng vì tò mò vấn đề này.
Không biết trả lời như thế nào, nàng đành phải nhỏ giọng tranh luận: “Không phải một tên, phía trước không phải còn có hai tên sao?”
Vì giọng nàng quá nhỏ, Trình Hân không nghe rõ, vừa định hỏi lại thì Văn Nghiễn Đồng đột nhiên bắt đầu ho sặc sụa.
Mặt nàng vốn đã hơi vàng, giờ lại khụ đến đỏ bừng như gan heo, thanh âm đau đớn như muốn hôn mê. Trình Hân đành im lặng.
Mục Dương lo lắng, “Ta đã thấy những người bệnh nặng trước khi chết cũng ho như vậy, phun ra máu nhiều.”
Văn Nghiễn Đồng lau mũi, yên lặng đáp, “Mục thiếu gia nói quá lời, ta cảm thấy mình sẽ không chết vì phong hàn.”
“Ngươi bị bệnh mấy ngày rồi?” Trình Hân cầm lấy cái cốc khẽ nhấp một cái, khi thả trên bàn dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ mép chén hai lần.
Văn Nghiễn Đồng hiểu động tác nhỏ của hắn, biết Trình Hân muốn nàng uống trà. Nàng lập tức hối hận, Ngũ điện hạ hạ mình tự pha trà cho nàng mà nàng lại để qua một bên.
“Ước chừng cũng ba bốn ngày.” Nàng trả lời và bận rộn nâng chén trà lên, uống một ngụm nhỏ.
Trà có mùi thảo dược nhẹ, cảm giác nóng bỏng trượt vào bụng, làm ấm cơ thể nàng.
Trình Hân hài lòng híp mắt, “Bệnh nặng như vậy sao còn ra ngoài? Ta vừa thấy ngươi ở Thúy Hương Lâu, tới cùng hai người kia à?”
Văn Nghiễn Đồng cảm thấy không ổn, Trình Hân vừa mới nhìn thấy nàng ở đó! Nên khen hắn có nhãn lực tốt hay quan sát tinh tường?
Nếu như nói nàng đi cùng hắc bạch huynh đệ, không phải cùng phe sao? Mặc dù nàng không hãm hại nữ chính, nàng vẫn không thể thừa nhận mối liên hệ với hắc bạch huynh đệ khi hai người đó làm phật lòng Trì Kinh Hi.
Nàng lảng tránh vấn đề, trả lời, “Ta không thấy khá, muốn ra ngoài mua thuốc.”
Nàng tự cho là câu trả lời hoàn hảo, nhưng bị Trình Hân phá vỡ, “Trong thành có một hiệu thuốc nổi tiếng gần Thúy Hương Lâu, nếu ngươi cần thuốc, sao lại đi xa vậy?”
Văn Nghiễn Đồng giật mình nhận ra Trình Hân đã chuẩn bị sẵn, chắc chắn đã phái người theo dõi nàng.
Nàng không thể nói dối thêm nữa, nếu không sẽ không thoát được. Nàng sử dụng lại chiêu trò cũ, ho khan không ngừng, làm như muốn ho ra hết cả phổi để khiến Trình Hân ngừng hỏi.
Kế hoạch này khá hiệu quả, Văn Nghiễn Đồng âm thầm vui mừng.
Ai ngờ, ho quá mức làm Trì Kinh Hi bị đánh thức.
Trì Kinh Hi mở mắt, lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn và đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Văn Nghiễn Đồng.
Mẹ nó!
Văn Nghiễn Đồng cảm thấy như gà bị siết cổ, nuốt một ngụm nước miếng và cúi đầu thành thật.
Mục Dương không nhịn được, “Ta thấy Hi ca ánh mắt so với mấy bao thảo dược còn có hiệu quả hơn.”
Văn Nghiễn Đồng thầm mắng, "Ngươi thật lắm miệng!" Nếu không vì địa vị của hắn và sự hiện diện của Trì Kinh Hi, nàng đã muốn lớn tiếng mắng mỏ.
Khi Trì Kinh Hi tỉnh dậy, Văn Nghiễn Đồng cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, không thoải mái chút nào.
Nhân vật lót đường trong sách sau này bởi vì đố kỵ mà có tâm tư hãm hại nữ chính, chọc Trì Kinh Hi phiền chán, cuối cùng bị người tố giác chuyện nữ giả nam trang cũng là bút tích của Trì Kinh Hi.
Chính bởi vì hắn, cho nên Văn Khâm mang sạch tất cả gia sản, táng gia bại sản cũng không thể đem nhân vật lót đường cứu ra, thậm chí sau này liên luỵ cả cha và nương của nhân vật lót đường này cũng cùng nhau vào đại lao.
Đối với kết cục của Văn gia, trong sách an bài cực kì đơn giản, chính là trảm đầu. Căn bản không phí bất kì bút mực đi miêu tả.
Văn Nghiễn Đồng biết điều đó, tất nhiên có thái độ kiêng kị Trì Kinh Hi.
Nếu như đánh bậy đánh bạ giống nhân vật lót đường trong sách chọc hắn phiền chán, như vậy coi như nàng không hãm hại nữ chính, cũng sẽ có kết cục giống vậy.
Cho nên bất kể như thế nào, Văn Nghiễn Đồng có thể làm được, là ở trong phạm vi xung qanh Trì Kinh Hi tận lực giảm xuống sự tồn tại của mình, cho đến nàng triệt để rời thư viện.
Trước mắt bị Trì Kinh Hi nhìn chăm chú, Văn Nghiễn Đồng đổ đầy mồ hôi tay, thở mạnh cũng không dám.
Trong xe ngựa, không khí trở nên căng thẳng. Trình Hân mỉm cười, nhấp trà như xem kịch vui.
Mục Dương không rời mắt, nhẹ nhàng nhéo cánh tay Văn Nghiễn Đồng, “Ngươi gầy như vậy, có thể kéo cung không?”
Văn Nghiễn Đồng dùng lực hất tay của Mục Dương ra, thể hiện sự chán ghét rõ ràng. Nếu không phải vì thân phận của Mục Dương và Trì Kinh Hi ở đây, nàng đã muốn lớn tiếng mắng mỏ một phen để xả cơn tức. Cảm thấy ấm ức trong lòng, nàng nghĩ, "Chỉ một câu như vậy mà làm ngươi không ngừng kêu ca, có phải hay không là quá đáng?"
Trong khi nàng còn đang lẩm bẩm trong đầu, Trì Kinh Hi chống tay trái lên đầu, tay phải khoanh trên đùi, đầu ngón tay không ngừng gõ nhẹ trên gối mềm. Ánh mắt hắn lướt qua Văn Nghiễn Đồng một vòng, rồi đột ngột hỏi, "Nghe nói ngươi và Thất điện hạ có mối quan hệ khá tốt?"
Giọng nói của hắn có vẻ trẻ trung, mang theo chút tinh thần phấn chấn, nhưng vẫn có vẻ lười biếng. Câu hỏi đó như một cú đập nặng nề vào lòng Văn Nghiễn Đồng, khiến nàng cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra ngay lập tức, tay chân trở nên lạnh lẽo. Nàng thầm nghĩ, "Làm sao mà quên được sự hiện diện của người này chứ!"
Nàng cảm thấy như mình bị đặt vào một tình thế khó xử, lòng nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Trì Kinh Hi không phải là người dễ đoán, câu hỏi của hắn không chỉ là sự tò mò bình thường mà có thể chứa đựng nhiều hơn thế.
Đăng bởi | Pura. |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |