Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu gặp mặt

Phiên bản Dịch · 2709 chữ

Ngày mười lăm tháng giêng, tại Yến Thành tuyết rơi suốt một ngày một đêm.

Bông tuyết không lớn, vừa chạm đến mặt đất liền biến thành nước, cuối cùng suốt một ngày cũng không thể nhuộm trắng được mặt đất.

Nhưng các bá tánh vẫn thập phần cao hứng như thường lệ, đối với người dân ở Yến Thành. Nơi này thuộc Giang Nam, những ngày tuyết rơi thật hiếm thấy. Trùng hợp hôm nay tuyết lại rơi đúng dịp hội đèn lồng tết Thượng Nguyên. Các bá tánh nhàn rỗi, từ nam nữ già trẻ, phú quý thanh bần, đều mừng rỡ đến tham gia náo nhiệt.

Phù Dao ngồi cạnh cửa sổ trong nhã gian ở tầng hai của Túy Hồng Trang, nàng chăm chỉ lật xem sổ sách của năm nay.

“Tiểu thư.” Một gã sai vặt chưa gõ cửa liền tiến vào “Nô tì có pha cho người ly trà, người mau uống đi để giữ ấm.”

Phù Dao không ngẩng đầu chỉ nhàn nhạt nói, “A Trúc, ta đã dặn bao nhiêu lần, ở bên ngoài phải gọi ta là thiếu gia.”

A Trúc bĩu môi, nhìn thiếu niên mặt như quan ngọc trước mắt. Phù Dao người mặc một bộ thanh tường vân bào màu tím, cổ quấn khăn choàng làm từ đuôi bạch hồ làm cho gương mặt nàng càng thêm trắng nõn sắc xảo. Nàng tay trái bấm bàn tính, tay phải lật sổ sách, động tác ẩn ẩn lộ ra cổ tay thiêu mẫu đơn bằng tơ vàng thượng hạng.

A Trúc luôn không hiểu vì sao tiểu thư nhà nàng, vốn là nữ tử đang tuổi thanh xuân tươi đẹp, lại cứ muốn cải trang thành nam nhân thúi. Còn liên lụy đến nha hoàn tùy thân như nàng cũng phải giả làm gã sai vặt. Tuy rằng tiểu thư cải trang thành công tử phú quý trông cũng rất điển trai……

“Vâng, thiếu gia.” A Trúc đem nước trà đặt bên cạnh Phù Dao “Ngài sao lại không ra ngoài đi dạo nha! Cả ngày xem sổ sách, thân thể sao có thể chịu được!”

Phù Dao thở dài, “Biết làm sao, tất cả cũng cha mẹ ta, đem tất cả cục diện rối rắm ở Yến Thành đều ném cho ta, hai người bọn họ lại chạy đi kinh thành tiêu dao sung sướng.”

Phù gia là phú thương nổi tiếng suốt ba đời nay, khởi nghiệp tại kinh thành, trụ sở cũng đặt tại kinh thành. Hai năm trước Phù gia mở thêm chi nhánh tại Yến Thành, cha mẹ Phù Dao đem toàn bộ sản nghiệp ở đây giao cho nữ nhi Phù Dao xử lý.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng cải nam trang, ra ngoài làm ăn, nam nhân luôn thuận tiện hơn. Bá tánh Yến Thành cũng không thể ngờ được vị thiếu gia trong vòng hai năm ngắn ngủi, có thể đem gia nghiệp của Phù gia phát triển lớn mạnh lại là vị nữ tử.

Xem sổ sách suốt một canh giờ, Phù Dao xác thật có chút mệt mỏi, liền buông bút, vận động cổ, A Trúc thập phần hiểu ý đi đến phía sau niết vai đấm lưng cho nàng.

“A, A Trúc của chúng ta hôm nay sao lại cần mẫn thế?” Phù Dao nhướng mày, “Ngươi lại muốn món gì sao?”

Phù Dao cùng A Trúc lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tuy ngoài mặt là chủ tớ, nhưng thật ra không khác gì tỷ muội, Phù Dao rất hiểu nàng, ngày thường trong tình huống chỉ có hai người các nàng, nha đầu này có thể lười biếng liền lười biếng, hôm nay vừa kính trà lại vừa niết vai, không biết lại chủ ý quỷ quái gì.

Quả nhiên, A Trúc cười hắc hắc hai tiếng, túm tay áo Phù Dao bắt đầu làm nũng, “Cái kia…… Tiểu thư, a, không, thiếu gia. Ngài có thể đại phát từ bi dẫn ta xuống phố đi dạo được không? Chúng ta đi đoán đố đèn a! Nghe nói phần thưởng rất phong phú! Cả ngày ngồi trong phòng, buồn chết mất.”

Phù Dao ấn ấn thái dương, mở toang cửa sổ làm bằng gỗ mun đỏ được chạm trổ hoa văn, đưa lên ngón tay thon dài mảnh khảnh, “Ngươi muốn phần thưởng gì? Ta trực tiếp sai người mang tới tặng cho ngươi.”

Nàng nói chính là mang tới, mà không phải mua tới. Mười dặm phố dưới lầu là địa phương phồn hoa nhất Yến Thành. Mà trên phố này hơn phân nửa cửa hàng đều dưới danh nghĩa của Phù Dao, từ son phấn đến châu báu ngọc khí, Phù gia xưng đệ nhị, Yến Thành không người dám xưng đệ nhất.

“Đều là đồ vật của nhà mình, ta đi ra ngoài tranh đoạt với khách, thích hợp sao?” Phù Dao bất đắc dĩ mà thở dài, “Cô nãi nãi đừng náo loạn nữa, ngài là thiếu gia của ta còn không được sao? Ta thật sự còn chưa có xem xong sổ sách a!”

A Trúc bĩu môi không thèm cãi với nàng.

Lúc này đầu đường cuối ngõ vô số trản đèn lồng cao cao treo lên, được phủ trắng bởi những bông tuyết đầu đông, trông rất đẹp.

Đoán đố đèn, bán nghệ, nặng tượng đất, cái gì cần có đều có.

Phù Dao đang định đóng lại cửa sổ, trong lúc lơ đãng, hướng ra phía ngoài liếc mắt một cái.

Chen chúc trong đám người, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến, đúng lúc ngừng ngay trước cửa Túy Hồng Trang của Phù Dao.

“Tiểu thư, tới rồi.” Xa phu cúi người hướng bên trong xe nhẹ giọng nói.

“Hảo.” Trong đám người ồn ào, một thanh âm thuần tịnh đột nhiên tiến vào tai Phù Dao.

Ngay sau đó, một ngón tay trắng nõn thon dài chậm rãi vén lên màn xe màu tím nhạt.

Xuất hiện trước mắt Phù Dao, là một thiếu nữ cao ráo.

Nàng khoác một thân áo choàng làm từ long tuyết hồ trắng muốt mềm mại, bên trong là áo bông màu lam nhạt, váy dài thiêu phù dung tường vân, tóc đen nhánh tùy ý búi lại. Có lẽ nàng sợ lạnh, nên trong tay còn mang theo một cái ấm lô nhỏ.

Nàng duỗi tay tháo xuống mũ áo choàng, nhìn đám người chen chúc trên đường, cười nói, “Thật đúng là không dễ gì được ra khỏi phủ một chuyến, Nhụy Nhi, cùng ta đi phía trước nhìn xem đi.”

Thiếu nữ da trắng hơn tuyết, đôi mắt linh động như muôn vàn ngọn đèn.

Phù Dao tâm khẽ động, chờ nàng lấy lại tinh thần, vị nữ tử kia đã đi xa, Phù Dao nhìn không tới...

Nàng đứng yên tại chỗ sửng sốt hồi lâu mới đóng cửa sổ lại, mím môi, nói, “A Trúc, ngươi mới vừa nói muốn đi ra ngoài có phải hay không?”

A Trúc vẫn còn giận dỗi, không muốn nói chuyện, rầu rĩ nói, “Đúng vậy.”

“Ta đồng ý.” Phù Dao bước nhanh xuống lầu, “Cùng ta đi đi.”

A Trúc sửng sốt, chớp mắt một cái, vội vàng đuổi theo, vui mừng khôn siết đi theo phía sau Phù Dao, “Ta biết ngay là thiếu gia vẫn thương ta!”

Phù Dao căn bản không có tâm tình cùng nàng múa mép khua môi, vừa ra khỏi cửa Túy Hồng Trang, liền ở giữa đường lớn tìm kiếm thân ảnh của vị kia cô nương vừa rồi.

Nàng không hiểu rõ cổ rung động kia từ đâu mà có, chỉ biết tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.

May mắn thay sau khi đi được gần nửa con phố, tại một tiểu quán bán đèn lồng nàng lại thấy được vị cô nương kia.

Lúc này cô nương kia tay trái đang cầm đèn lồng, tay phải cầm bút lông hướng đèn lồng đề bút lưu niệm.

Tìm được người rồi, Phù Dao nhẹ nhàng thở ra, nàng gãi gãi đầu, định tiến lên bắt chuyện vài câu, lại bất đắc dĩ không biết mở miệng như thế nào. Do dự hồi lâu, đành bước đến phía trước vài bước, bắt chuyện cùng người bán, “Lão bá, đèn lồng của ngài bán thế nào?”

Phù Dao chỉ chỉ một loạt đèn lồng treo trước mặt, đèn lồng ở phía trước họa các loại hoa cỏ sơn thủy, dưới ánh nến lung linh, lại có một phen ý loạn tình mê.

Lão bá có lẽ là vừa tới Yến Thành không lâu, nên không nhận biết Phù Dao, hắc hắc cười hai tiếng, “Công tử, đèn lồng của ta không bán. Nhưng trên mặt trái của đèn lồng đều có đố đèn, ngài có thể đoán đố đèn, mười văn tiền được đoán một lần, đoán trúng thì đèn lồng là của ngài.”

Thực hay, rất có đầu óc kinh doanh.

Phù Dao đột nhiên thấy hứng thú, chỉ chỉ đèn lồng họa mẫu đơn, “Ta muốn cái này.”

Lão bá lập tức hái xuống đưa cho nàng.

Phù Dao lật qua mặt trái đèn lồng xem đố đèn, câu đố thực ngắn gọn: Thập ngũ nhật (mười lăm ngày).

Phù Dao vừa nhìn đến liền hối hận, nàng vốn dĩ không giỏi văn thơ, tội gì tự mình chuốc lấy cực khổ, sau một hồi lâu suy tư vẫn không nghĩ ra được, chỉ đành phẫy phẫy tay, “Ta… Đoán không ra.”

Nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, cũng không biết vì sao, nàng đặc biệt không muốn bị vị cô nương bên cạnh này chê cười. Vì thế, nàng lại gọi lão bá hái một đèn lồng khác họa thanh hà, lần này câu đố càng phức tạp hơn: Cao đài đối ánh nguyệt đương không (Đài cao đối ánh trăng lên cao).

Phù Dao vùi đầu khổ sở suy tư hồi lâu, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, nàng nhìn về phía A Trúc giương mắt xin giúp đỡ.

A Trúc chăm chú nhìn trời nhìn đất duy chỉ không nhìn đến Phù Dao, cũng không trách được nàng, A Trúc so với tiểu thư nhà nàng còn nhỏ tuổi hơn. Vừa rồi lôi kéo Phù Dao đi xem hội, cũng chỉ vì tính ham vui của tiểu hài tử, thích xem náo nhiệt mà thôi, đoán đèn đố đèn gì đó nàng mới sẽ không thèm làm đâu.

Phù Dao cảm thấy thực xấu hổ, mặt đều bắt đầu phiếm đỏ, liếc mắt một cái trộm nhìn vị cô nương kia. Lúc này nàng đã đề chữ xong, đang đứng ở một bên mỉm cười nhìn Phù Dao.

Phù Dao mặt càng đỏ hơn……

Thời điểm lão bá đem đèn lồng treo trở lên, vị kia cô nương đột nhiên lên tiếng, “Để ta đoán đi.”

Phù Dao nhất thời không biết phản ứng thế nào, lão bá liền nói, “Cô nương đúng là thông tuệ. Nhưng đây là cô nương đoán được, không phải vị công tử này, cho nên không thể tính.” Lão bá tham tiền mau chóng đem đèn lồng treo trở lên.

“Công tử, nếu ngài không ngại, có thể đoán thử đèn lồng trong tay ta?” Vị cô nương kia nhìn Phù Dao cười nói, nàng vừa rồi đi ngang nơi này, cảm thấy cách thu hút khách nhân của lão bá này rất thú vị, liền chủ động hỗ trợ ra vài câu đố.

“A?” Phù Dao cười có chút co quắp, “Nhưng…… Có thể chứ?”

“Đương nhiên.” Cô nương nói, đem đèn lồng đưa tới.

Thời tiết lạnh như vậy, nhưng Phù Dao cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, nàng cọ cọ tay lên quần áo xong mới xòe tay nhận lấy.

Câu đố: Thử địa tương phùng nguyệt đương không. (Nơi đây tương phùng trăng lên cao.)

Không có gì bất ngờ khi một lần nữa Phù Dao lại không đoán được, văn thơ đến khi cần dùng thì lại không có a, Phù Dao thầm hận, sớm biết có hôm nay, khi còn nhỏ lúc cha mẹ ép nàng đọc sách nàng đã không chạy trốn.

Cô nương kia cười cười, khi nàng cười trên má liền hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh. Lông mày nàng không thanh mảnh như những cô nương bình thường khác, ngược lại có chút dầy đậm, lại vừa lúc tương xứng cùng đôi mắt hoa đào tinh xảo. Không cần phấn son, cũng đủ làm người khác cảm thấy kinh diễm.

Nàng nhẹ giọng nói, “Đáp án là Nhiễm, tên của ta, ta kêu Tiết Nhiễm.” Thanh âm của nàng cũng không có sự dịu dàng của một nữ tử, nhưng lại đủ thuần tịnh, phảng phất như được tuyết gột rửa qua, thanh triệt lọt vào tai Phù Dao.

Phù Dao ngây ngẩn cả người, thậm chí quên mất tự giới thiệu bản thân. Nàng chỉ cảm thấy giờ phút này muôn vạn ngọn đèn khắp mười dặm phố này, cũng không rực rỡ bằng người trước mắt.

Tiết Nhiễm che miệng cười trộm, nói thầm một câu với nha hoàn phía sau, “Lại gặp gỡ một cái ngốc tử.”

Nha hoàn cũng cười, nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, chúng ta phải trở về, bằng không Vương phi lại muốn……”

Ý cười trên mặt Tiết Nhiễm phai nhạt dần, gật gật đầu, “Được.” Sau đó, hướng Phù Dao hơi hơi gật đầu, nói, “Công tử, cáo từ.”

Phù Dao há miệng thở dốc, trong đầu có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, xong cuối cùng cái gì cũng không nói được, chỉ đứng tại chỗ ngơ ngác mà nhìn Tiết Nhiễm càng đi càng xa.

“Thiếu gia, thiếu gia?” A Trúc kêu hai tiếng, thấy Phù Dao giống như còn không nghe thấy, liền duỗi tay vẫy vẫy trước mặt Phù Dao, “Người nhìn cái gì vậy?”

Phù Dao nhìn thấy Tiết Nhiễm lần thứ hai bước lên xe ngựa, mới thu hồi tầm mắt, thập phần có lệ đáp lại A Trúc, “Không nhìn gì cả.”

Nàng ôm chiếc đèn lồng do chính tay Tiết Nhiễm đề câu đố, giống như ôm bảo vật vô giá, hướng lão bá hỏi, “Ta muốn mua đèn lồng này, giá bao nhiêu?”

Lão bá vẫy vẫy tay, “Ai nha, ta đã nói chỗ đèn lồng này không bán, ngài đến đoán câu đố……”

Phù Dao không chờ lão bá nói xong, trực tiếp đem túi tiền bên hông tháo xuống, ném qua cho lão, nhàn nhạt nói, “Bán không?”

Lão bá mở túi tiền nhìn nhìn bên trong, vài thỏi bạc trắng, bao nhiêu đây bạc có thể mua được cả tiểu quán đèn lồng của lão.

“Bán, bán, đương nhiên bán……” Lão bá vui vẻ ra mặt.

Phù Dao ôm đèn lồng chậm rãi đi trở về, A Trúc ở phía sau nàng ríu rít, “Này liền trở về sao? Chúng ta còn chưa bắt đầu dạo phố a!”

“Ngươi tự mình đi dạo đi, ta về trước.” Phù Dao đưa lưng về phía nàng nói.

A Trúc được cho phép, vui vẻ, vẫy vẫy tay với Phù Dao, la lớn, “Cảm ơn thiếu gia, ta sẽ trở về sớm.”

Bên kia Tiết Nhiễm ngồi trên xe ngựa, vén lên màn xe nhìn đám đông bên ngoài rộn ràng náo nhiệt, lẩm bẩm nói, “Không biết phải đợi đến khi nào mới có thể ra khỏi phủ lần nữa.”

Nha hoàn Nhụy Nhi pha chén trà nhỏ cho nàng, “Tiểu thư, người sao lại đem khuê danh tùy tiện nói cho nam nhân kia biết.”

Tiết Nhiễm đạm mạc liếc mắt nhìn nằng, “Cái gì mà khuê danh? Ta cải trang lâu quá, đến ngươi cũng quên mất ta thật ra là nam tử sao?”

Giờ phút này hắn không cố tình giả giọng ôn nhu, thanh âm nghe ra có nhiều điểm trầm thấp cùng khàn khàn, thậm chí còn mang vài phần uy nghiêm.

---------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Không sai, Tiết Nhiễm là nam chủ! Hì hì ~

Bạn đang đọc Nhật ký bẻ cong tướng công của Sơ Thái Hoàn Tử

Truyện Nhật ký bẻ cong tướng công tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi valeriez
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.