Đám Tang
Tại nghĩa trang giữa cánh đồng rộng lớn, không khí ảm đạm bao trùm, u tịch như một bức tranh xám xịt vẽ lên bởi màu của đất trời trong ngày mưa phùn lất phất. Dưới những tán cây lâu năm, lá vàng rơi lác đác. Những ngôi mộ san sát nhau, nhắc nhở về sự vô thường của cuộc đời.
Bên cạnh ngôi mộ mới đào, người thân và bạn bè của Tuấn Minh đứng quanh quan tài, trang nghiêm, không một tiếng khóc to, chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Cơ thể anh nằm yên trong quan tài, lớp vải liệm trắng phủ lên gọn gàng.
Đám tang không ồn ào, chỉ có tiếng đất cát đổ xuống từng thùng, tạo nên những âm thanh nặng nề, sâu lắng. Những người đứng xung quanh lặng yên cúi đầu, thực hiện những nghi thức cuối cùng theo phong tục. Khi chiếc nắp huyệt cuối cùng được phủ lên, một chiếc chiếu mới trải rộng ra, tiếng lầm rầm của lời tụng kinh vang lên như muốn vĩnh biệt người ra đi.
Linh đứng đó, tay cầm một nắm đất, đôi mắt mang nỗi đau mất mát, lặng lẽ nhìn về phía ngôi mộ đang dần được chôn vùi. Cô mặc áo dài tang lễ màu đen, vẻ ngoài thanh thoát nhưng vẫn dịu dàng, mảnh mai. Mái tóc dài, đen nhánh của cô được buộc gọn gàng, những lọn tóc lả tả vương trên vai khi gió nhẹ thoảng qua. Cảnh tượng u sầu, nhưng Linh vẫn là một đóa hoa đẹp trong khung cảnh ảm đạm ấy.
Ngày hôm đó, tại nghĩa trang, không khí u ám bao trùm lễ tang của chiến sĩ Tuấn Minh. Mọi người lặng lẽ đứng bên ngôi mộ, trong đó có Linh, bạn gái của Tuấn Minh. Cô đứng đó, mắt đỏ hoe, không thể kìm nén nỗi đau mất mát. Một người đàn ông mặc đồ công an bước đến bên cạnh cô, đưa tay lau giọt nước mắt trên má cô nhưng ngay lập tức bị hất ra, anh ta có chút không hài lòng.
Văn Huy tiến gần thêm một bước, ánh mắt lướt qua Linh, không che giấu được sự thèm muốn trong đôi mắt.
"Linh à, quên Minh đi, anh có thể giúp em vượt qua nỗi đau này, có thể là người ở bên em, bảo vệ em, chăm sóc em. Anh có thể cho em mọi thứ mà Tuấn Minh không thể làm được. Đừng để mình chìm mãi trong quá khứ, em xứng đáng có một tương lai tốt đẹp hơn."
Linh ngước lên nhìn Văn Huy, đôi mắt cô như đầy tơ máu, chứa đựng sự căm phẫn: "Anh nói cái gì? Anh đang nói với tôi trong lúc này à? Anh nghĩ tôi là ai? Tôi không cần sự thương hại của anh."
Văn Huy không bối rối, giọng nhẹ nhàng:
"Anh không có ý thương hại em. Anh chỉ muốn em hiểu rằng, Tuấn Minh đã ra đi, anh ấy không thể bảo vệ em nữa. Anh cũng không phải là người xa lạ, anh có thể chăm sóc em, lo cho em. Em không phải cô đơn đâu Linh à."
Linh bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy, có sự mỉa mai lẫn đau đớn:
"Chăm sóc tôi sao? Anh là cái quái gì mà dám nói thế? Anh tưởng mình là ai mà dám đứng đây, trong lễ tang của đồng đội, mà buông ra những lời như vậy à?"
Văn Huy khẽ hạ giọng, bước gần hơn:
"Anh chỉ nói sự thật. Tuấn Minh, nói thẳng thì chỉ là cái tên vô dụng. Anh ta không có chuyên môn gì, chỉ vì may mắn bắt được mấy tên cướp trong vụ trọng án giết người mà được vào biên chế đội điều tra. Anh ta không có tài cán gì đâu, chẳng qua chỉ là một tên đầu đất chẳng có gì nổi bật ngoài chút may mắn. Hiện giờ người cũng đã mất rồi, em cho anh một cơ hội được không Linh ?"
Linh nghe xong, sắc mặt thay đổi, đôi tay nắm chặt, nhưng cô cố kìm lại. Cô nhìn thẳng vào Văn Huy, giọng đầy căm phẫn: "Anh im đi! Anh nói những lời đó sao? anh Minh là một người dũng cảm, anh ấy là người duy nhất dám đứng lên đối diện với hiểm nguy để bảo vệ chúng tôi. Chính anh ấy là người đã giải cứu tôi và biết bao nhiêu mạng người trong vụ án đó. Anh ấy là một người chiến sĩ thực thụ, còn anh – anh là ai mà dám so sánh mình với anh ấy?"
Văn Huy không thay đổi biểu cảm, chỉ lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt tối lại, nhưng không thiếu phần kiên quyết:
"Dũng cảm thì có ích gì? Dũng cảm đến mấy chết đi cũng thành vô nghĩa, sự dũng cảm lúc này chỉ là liều lĩnh mà thôi. Anh ta là người tốt, nhưng đó là tất cả những gì anh ta có. Còn em, em đáng được một người có thể lo lắng, chăm sóc và bảo vệ em cả đời, chứ không phải là một người chỉ biết xông vào nơi nguy hiểm mà không hề chuẩn bị."
Linh nhìn thẳng vào Văn Huy, tức giận và đau lòng, nhưng trong đáy mắt vẫn là sự bảo vệ tuyệt đối với người đã khuất.
"Anh ấy có thể không hoàn hảo, nhưng anh ấy là người mà tôi yêu. Còn anh, đừng có đứng đây và phán xét, kẻ hèn nhát như anh thì nên câm mồm lại."
Văn Huy có chút mỉm cười:
"Được rồi, em nói đúng lắm. Anh cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi. Anh sẽ nói chuyện với em sau khi em bình tĩnh hơn. Em chỉ cần nhớ rằng anh vẫn luôn ở đây lắng nghe em tâm sự mọi lúc em cần."
Nói xong, anh ta quay bước rời đi, để lại Linh đứng đó, một mình đối diện với nỗi đau và sự trống trải. Trời tối dần, mọi người lần lượt ra về, chỉ còn lại sự im lặng cùng tiếng gió lùa qua những ngôi mộ.
...
...
"Người quân tử không liều lĩnh, biết lấy nhu khắc cương, giữ lấy mạng để chăm lo người thân. Dẫu có mang tiếng hèn nhát trước thế gian, vẫn giữ trọn vẹn nghĩa tình và trách nhiệm. Trong tâm người, sự sống không chỉ là bảo vệ bản thân, mà còn là bảo bọc những người yêu thương, tránh cho họ khỏi vòng khổ đau và mất mát. Thà chịu mang tiếng xấu, nhưng lòng thanh thản vì đã làm đúng với đạo nghĩa."
"Người quân tử không tránh né hiểm nguy, luôn đặt nghĩa vụ và chính nghĩa lên hàng đầu. Thà hi sinh bản thân để bảo vệ công lý và sự an toàn của người khác, chứ không vì sợ hãi mà rời bỏ trách nhiệm. Dũng cảm thật sự là dám đối mặt với hiểm nguy, dù biết rằng điều đó có thể đẩy bản thân vào chỗ chết, nhưng vẫn vững bước, bởi lẽ kẻ hèn nhát mới chọn con đường dễ dàng để trốn tránh gian nan."
Đăng bởi | Mountain_Range |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |