Năm 2024, giữa quán cà phê yên tĩnh với hương thơm dịu nhẹ của cà phê sữa, tôi - một cô gái 24 tuổi với vẻ ngoài dịu dàng, trầm tư, bất chợt mỉm cười khi nhìn thấy chiếc vòng tay handmade cũ kỹ trên tay. Chiếc vòng này đã theo tôi suốt 12 năm, từ cái thời "trẻ trâu" mà tôi cứ ngỡ đã quên lãng.
Mười hai năm trước, năm 2012, tôi chỉ là một con nhóc 12 tuổi nhút nhát với quả đầu sư tử xù mì, cặp kính cận dày cộp. Bước ra khỏi nhà là y như rằng "auto" kích hoạt chế độ "tàng hình", lủi thủi một mình. Ấy vậy mà, chỉ cần ngồi trước cái màn hình máy tính, con bé "bánh bèo" ấy lại lột xác thành một "chiến thần" bàn phím, mồm mép té lửa, gặp ai cũng nhào vô kết bạn làm quen, "chém gió" đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
Lúc đó, tôi là fan cuồng của Super Junior và T-ara. Ngày nào cũng phải "cày view" MV, "hóng" tin tức, ảnh ọt của idol, rồi lao vào các diễn đàn, group chat để "khẩu chiến" với mấy đứa anti-fan. Nhớ lại cũng thấy mình "trẻ trâu" thật, nhưng mà vui.
Zing Me chính là "thiên đường" của tôi thời đó. Ngày nào cũng phải vào đó "chăm farm" game Hàng Rong, "buôn dưa lê" với mấy đứa bạn ảo. Khoái nhất là vào quán cafe ảo, bật bài hát yêu thích của SuJu lên tivi, rồi ngồi "soi" xem có đứa nào "cùng gu" với mình không.
Thế rồi cũng "vớ" được một đám bạn thân trên đó. Bọn tôi lập team "cày game", "khô máu" với mấy đứa khác. Có đứa ở Hà Nội, có đứa ở tận trong Nam, chưa bao giờ gặp mặt, chỉ biết nhau qua cái nick name trên mạng, vậy mà thân thiết như ruột thịt. Nhớ hồi đó, đứa nào cũng "nghèo rớt mồng tơi", vậy mà sẵn sàng "donate" cho nhau mấy cái "item" ảo trong game. Giờ nghĩ lại thấy cũng "ngớ ngẩn" thật, nhưng mà "dễ thương".
Thời gian trôi qua, chúng tôi lớn lên, mỗi đứa một ngả, dần dần mất liên lạc. Nick Zing Me ngày nào cũng "cháy đỏ" thông báo giờ chỉ còn là một "mớ hỗn độn" đầy bụi bặm. Đôi khi, giữa cuộc sống bộn bề này, tôi lại nhớ về cái thời "ngây thơ" ấy, nhớ những ngày tháng "ăn ngủ" cùng Hàng Rong, nhớ những đứa bạn "ảo" mà "thật" hơn cả những người bạn "thật" ngoài đời.
Giờ đây, tôi đã khác xưa nhiều lắm. Không còn là con bé "mọt sách" suốt ngày "cắm mặt" vào máy tính nữa. Tôi đã học cách giao tiếp, cách sống "thật" hơn, biết quan tâm đến những người xung quanh. Nhưng những kỷ niệm về thời "trẻ trâu" ấy vẫn luôn là một phần quý giá trong tôi, nhắc nhở tôi về tình bạn chân thành, về sự vô tư, hồn nhiên của tuổi trẻ.
Chiếc vòng tay trên tay bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Tôi mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê sữa, lòng cảm thấy bình yên đến lạ. Dù thời gian có trôi qua, những kỉ niệm đẹp sẽ luôn ở lại, như một nốt nhạc trầm ấm trong bản nhạc cuộc đời.
Đăng bởi | Uwuwu |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |