Ly Biệt
Lần đầu tiên trong đời hắn!
Chân chính cảm nhận được tình "mẫu tử" thiêng liêng nhường nào.
Hắn chợt nhận ra, năm đó kể từ khi hắn sáu tuổi. Khi biết mình có thể chất "Tiên Thiên Tuyệt Mạch" về sau hắn đã chìm đắm trong âu sầu, chưa từng thật sự cảm nhận được "tâm tình" của mẫu thân, chưa làm cho mẫu thân vui vẻ ngày nào.
Thật xin lỗi ngài mẫu thân!..... "Hài nhi không thể báo đáp ơn sinh thành Dưỡng dục của ngài".
Phạm Văn Thành không ngừng lắc đầu giọng run run nói:
"Là ta!. là ta.."
Là ta.. không thể bảo vệ tốt con, "đối với ta"có thể nhìn thấy con sống vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày đã là sự báo đáp lớn nhất con dành cho ta rồi.
"... Ọc..ọc.."
Lại nôn ra một ngụm máu tươi, ánh mắt Hạo Tuyệt "trợn tròn" lên, tròng mắt "đỏ hoe", chỉ cần nhìn vào "ánh mắt"đó cũng đủ để làm cho người ta dựng cả tóc gáy.
Người tinh "ý" nhìn sơ thôi cũng đủ để thấy "hắn có thể gắng gượng đến lúc này hoàn toàn là dựa vào ý chí kiên cường mà thôi, dược hiệu của "Trường Thọ Quả" đã không còn duy trì được nữa rồi".
-Hắn ngoảnh mặt sang nhìn tất cả các "trưởng lão Triều Dương Cung" như muốn khắc sâu hình ảnh của họ lần cuối rồi lại nhìn "gia gia Hạo kinh Long".
Vị Thánh Nhân của linh giới, "thánh giả đỉnh phong" nhìn khắp thiên hạ kẻ có thể sánh vai một cuộc chiến e rằng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhìn gia gia sắc mặt đỏ hoe, năm ngón tay nắm chặt, những ngón tay "xuyên" vào lòng bàn tay chảy ra từng giọt "máu màu vàng" mà lòng hắn đau đớn.
Giọng lão tràn đầy ấm áp, hài tử :
"Con còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao".
"Hạo Tuyệt nháy mắt"........ Một lúc lâu sau lắc đầu nói: "điều tiếc nuối nhất trong đời con.....Là.... Không thể tận mắt chứng kiến.... Ngày gia gia đạp phá... Một..... Bước.... Kia".
Gắng gượng nói xong câu này hắn đã nhắm mắt, xuôi tay, sinh cơ đứt đoạn, hơi thở hoàn toàn biến mất.
"Khônggg"......
Phạm Văn Thanh "gào" lên đau đớn, tuyệt vọng, tiếng gào thét như muốn xé rách tâm can, rồi nàng ngất lịm đi.
Hạo Kình Thiên nhắm mắt, quay người đi về phía sau vài bước, ha ha ha... ha ha ha ha..
Lão cười như thét, như điên như dại, tiếng cười vang vọng khắp Triều Dương Sơn, trong tiếng cười chan chứa nỗi đau thương. Từ từ mở hai mắt ra, hai hàng mi đã nhuộm vàng hai dòng huyết lệ, lão gằn giọng nói: ''Hạo Thiên về nói hắn''... Nói hắn phải điều tra kỹ chuyện này cho ta.
Bất kể kẻ ra tay là người của Thiên Đạo Minh, Thiên Ma Thần Sơn hay bất kể là thế lực nào.
Dám ra tay với Tuyệt Nhi, ta sẽ để bọn chúng hối hận vì sinh ra trên đời này.
Các vị trưởng lão có mặt đương trường đều im lặng, cúi đầu không ai dám thở mạnh nói chuyện vì giờ phút này, nói gì cũng vô ích. Không ai có thể ngăn nổi cơn thịnh nộ của vị thánh giả mạnh nhất Triều Dương Thánh Địa này.
Vị lão nhân lớn tuổi nhất bên cạnh Hạo kình Long là một trong năm thái thượng trưởng lão của Triều Duong Cung mở miệng nói: ''Kình Long......Ngươi''.... Chẳng lẽ ngươi định phá bỏ di huấn của tổ tiên sao nói đến đây lão lại im lặng thở dài aiz...
Lão chính là "Hạo Thái Nhất", sư bá của Hạo Kinh Long tu vi thánh giả trung kỳ.
Mặc dù so với hạo kình Long tu vi lão thấp hơn nhưng vì lão là "thái thượng trưởng lão thế hệ trước" uy vọng cực cao, lại là trưởng bối của Hạo Kình Long nên dù cho lão có buông lời trách cứ bất kỳ ai, các trưởng lão cũng không dám hé răng nửa lời..
Trầm mặc một lúc lâu... Hạo Kình Long nói: "Là bọn chúng quá đáng, chúng ta chẳng lẽ để bọn chúng dương dương đắc ý giết người Triều Dương Cung vậy sao".
Tu luyện Triêu Dương Chân Kinh một khi đã tu qua tầng năm Triêu Dương hộ thể lại rất khó để sinh nở tiếp bọn chúng giết Tuyệt nhi, khác nào đang đoạn tuyệt truyền thừa dòng chính của Hạo gia ta.
Tuyệt nhi của ta nó chỉ là người "bình thường", cả đời này "số phận" đã chỉ định nó chỉ "có thể làm người bình thường mà thôi", vậy mà bọn chúng cũng không buông tha.
Không phải "Chính Tà" lưỡng đạo bọn chúng muốn tranh giành tài nguyên, lãnh địa sao, chắc tài nguyên "thuộc" địa bàn Triêu Dương Thánh Địa ta bọn chúng cũng đã thèm nhỏ dãi từ lâu.....
"Hừ" ... Nếu chuyện này là do phe phái nào khác gây nên còn dễ nói. Nếu liên quan đến "Chính Tà" lưỡng đạo.....
"Ta dù có phơi thây chiến trường", cũng phải để cho linh giới này ngập trong biển máu hiến tế cho tuyệt nhi của ta.
Triêu Dương Thánh Địa ta đã ngủ say quá lâu, khiến cho bọn chúng quên mất rằng thế lực mà bọn chúng không nên đắc tội nhất linh giới này là ai.
Ta phải bế quan rồi, sau khi Thiên nhi trở về nói hắn dốc toàn lực "Thánh Địa", "dù lật tung cả linh giới cũng nhất quyết phải tra ra hung thủ cho ta".
Đợi lúc ta xuất quan dù là ai ta nhất định cũng phải diệt cả tộc hắn.
"Kinh Long" ... Chẳng lẽ.. Chẳng lẽ con sắp đột phá thần cấp rồi.... Mặt Hạo Thái Nhất đầy sự vui mừng, làm gì còn quan tâm có phá bỏ di huấn hay không.
Chỉ cần Hạo kình Long đột phá thần cấp, toàn linh giới này làm gì còn đối thủ. Đến lúc đó các thế lực chỉ có thể cúi đầu xưng Thần mà thôi.
Mặt Hạo kinh long đầy đắng chát nói :"thật không ngờ cái chết của Tuyệt nhi lại làm ta đột phá tâm cảnh bấy lâu".
Nếu được lựa chọn, Hạo Kinh Long ta "thà rằng cả đời này không bước chân vào thần cấp, cũng phải để cho Tuyệt nhi của ta có thể cưới vợ sinh con, tận hưởng nhân sinh thuộc về hắn" .
Lão bước lại gần Hạo Tuyệt dùng bàn tay đang chảy máu mà vuốt ve lên mặt hắn nói.
"Tuyệt nhi con hãy ráng đợi, ta nhất định sẽ để những kẻ đã hại con phải trả giá sẽ nhanh thôi.. Nhanh thôi.."
Đăng bởi | nhatmonghongtran |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |