Nhiệm vụ hơi khó
Suốt cả quá trình không nói một lời thừa thãi, giống như đang rất gấp muốn đuổi họ đi.
Mấy người cũng biết ý, thấy vậy cũng không nói thêm lời nào, trả đủ tiền rồi cáo từ.
Đúng lúc này, gia nhân đột nhiên hoảng hốt chạy tới: "Công tử, cô nãi nãi muốn tự vẫn..."
Lời nói đột ngột dừng lại khi nhìn thấy trong sảnh còn có người ngoài.
Sắc mặt Lưu đại công tử lập tức sa sầm.
Vân thiếu hiệp nhiệt tình trượng nghĩa không nhịn được, nói: "Lưu công tử, cần giúp đỡ không?"
Vừa hỏi xong đã hối hận.
Nếu không nghe nhầm thì vừa rồi người ta gọi là cô nãi nãi tìm chết, chuyện này nhìn thế nào cũng không giống như bọn họ có thể giúp được.
Quả nhiên, Lưu công tử trầm giọng nói một câu không cần, rồi mời bọn họ rời đi.
Mấy người Vân Quảng Bạch cũng không muốn ở lại lâu, xoay người rời đi, nhưng chưa bước ra khỏi chính sảnh, lại đột nhiên bị gọi lại.
"Chờ đã!"
Mấy người quay đầu lại, liền thấy Lưu công tử vẻ mặt phức tạp nhìn bọn họ, nói chính xác hơn là nhìn thanh kiếm trong tay bọn họ.
Khương Thiền Y cúi đầu nhìn trường kiếm, khó hiểu hỏi: "Lưu công tử còn có việc gì sao?"
"Hai vị là người trong giang hồ?"
Lưu công tử ngẩng đầu nhìn Khương Thiền Y và Vân Quảng Bạch.
Khương Thiền Y suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ."
Nàng lớn lên ở Lạc Hạ Phong, coi như là người trong giang hồ.
Vân Quảng Bạch không chút do dự gật đầu: "Phải."
Hắn đường đường là hiệp đạo, sao lại không phải là người giang hồ.
Lưu công tử do dự vài lần, rồi nói với vẻ mặt nghiêm nghị: "Có một việc, không biết có thể nhờ mấy vị giúp đỡ hay không, nếu có thể làm thành, nhất định hậu tạ."
Mắt Khương Thiền Y sáng lên: "Hậu tạ bao nhiêu?"
Vân Quảng Bạch và Từ Thanh Thiên: "..."
Nhìn ra rồi, Lạc Hạ Phong đúng là nghèo kiết xác!
"Mười lượng." Lưu đại công tử.
Mười lượng!
Mấy người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự rung động trong mắt đối phương, mười lượng đủ để bọn họ ăn uống thả ga như đêm qua rồi.
"Mỗi người mười lượng vàng."
Lưu đại công tử tưởng ba người là đồng hành, liền nhìn về phía Từ Thanh Thiên: "Nếu huynh đài cũng bằng lòng giúp đỡ."
Mười lượng, vàng?!!
Khương Thiền Y lập tức nghiêm mặt hỏi: "Chuyện gì?"
Vân Quảng Bạch: "Chỉ cần không trái với lương tâm, ta nhất định có thể làm được!"
Từ Thanh Thiên: "Xông pha khói lửa, quyết không chùn bước!"
_
Cùng lúc đó
Yến Hạc ngồi ở vị trí chủ tọa trong chính sảnh Ngọc gia, cau mày nhìn quản gia: "Mất tích?"
Quản gia vẻ mặt đau khổ gật đầu: "Bẩm điện hạ, trên đường áp giải gặp phải thích khách, đối phương có chuẩn bị, cao thủ đông đảo, Thiên Châu công tử bị thương nặng, hiện đang mất tích, đêm qua tra được Thiên Châu công tử từng tiếp xúc với một tiểu nương tử trên đường bị truy sát, nhưng sáng nay người được phái đi đã truyền tin về, tiểu nương tử kia đêm qua cũng mất tích."
"Hiện giờ gia chủ không có ở Bình Giang, trong nhà lại không có chủ mẫu, việc này phải làm sao bây giờ?"
Quản gia vừa lau nước mắt vừa len lén nhìn Yến Hạc.
Yến Hạc: "... Việc này ta sẽ điều tra."
Quản gia lập tức quỳ xuống đất, cảm kích khôn nguôi: "Đa tạ điện hạ!"
-
Trên quan đạo ngoài thị trấn nhỏ, thiếu niên thiếu nữ sóng vai mà đi, vẻ mặt đều nặng trĩu.
Chuyện lần này khá là khó giải quyết.
Ngày hôm qua, Lưu gia bị mất một vị tiểu nương tử.
Tiểu nương tử tên là Tuyên Tắc Linh, là biểu cô nương của Lưu gia, mấy hôm trước theo mẫu thân đến Lưu gia dự tiệc đầy tháng, đêm qua khách khứa tan hết, nha hoàn của Tuyên Tắc Linh hốt hoảng đến báo là cô nương đã mất tích.
Vì đường xá xa xôi, Lưu tam nương tử mấy năm nay ít khi về nhà mẹ đẻ, lần này cũng là vì nghe tin huynh trưởng có được trưởng tôn, muốn về quê dự tiệc đầy tháng, bà ấy nhớ quê da diết, vượt ngàn dặm xa xôi đưa con gái về.
Ai ngờ mới có ba ngày, con gái đã mất tích!
Cô nãi nãi khóc ngất, mấy lần muốn tự vẫn.
Lưu gia rối loạn cả lên.
Từ Thanh Thiên lại mở bức tranh ra, cau mày nhìn chằm chằm vào tiểu nương tử có dung mạo thanh tú trên bức tranh: "Tiểu nương tử đang yên đang lành, sao lại mất tích được nhỉ?"
Khương Thiền nhíu mày: "Tại sao họ không báo quan?"
Mà lại chọn giao chuyện quan trọng như vậy cho bọn họ?
Vân Quảng Bạch liếc nhìn bức họa, thu hồi tầm mắt, ôm kiếm nói: "Khương cô nương mới vào đời nên không biết, tin tức tiểu nương tử mất tích một đêm truyền ra ngoài, sẽ tổn hại đến thanh danh."
Khương Thiền Y không hiểu: "Còn quan trọng hơn cả mạng sống sao?"
Đăng bởi | Hongtao |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |