Diệu kế (2)
Phường giáp túm tóc người nọ, kéo tới dưới tường phường, cầm đuốc soi vào mặt hắn ta, so sánh với bức họa trên bố cáo, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra giống hay không.
Bên cạnh có người nói: "Giống rồi giống rồi, rất giống!"
Lại có người nói: "Trước tiên đưa đến nha môn rồi nói, nhỡ đâu đúng thì sao?"
Còn có người nói: "Cho dù không phải, đó cũng là người rừng hoặc nô lệ, người rừng không được phép ở trong thành, nô lệ không được tự ý bỏ trốn, đều là phạm pháp, báo quan cũng có thưởng."
Người nọ vẫn giãy giụa: "Không phải thích khách, không phải thích khách, đừng oan uổng ta..."
Nhưng mà lời kêu oan của hắn chẳng có tác dụng gì, bị một đám người kéo đi.
Ngô Thăng ở trong đống cỏ khô cẩn thận suy nghĩ, xem ra, Nam phường đã bắt được không chỉ một "thích khách", chắc hẳn những nơi khác cũng không ít.
Nếu đã bắt nhiều thích khách như vậy...
Mắt Ngô Thăng sáng lên.
Nghĩ xong, hắn chui ra khỏi đống cỏ khô, trên người dính đầy rơm rạ, lại cố tình làm rối tóc tai, lúc này mới nghênh ngang đi ra ngoài.
Tùy tiện chọn một nhà dân, trèo qua bức tường đất thấp, vừa nhìn lên đã thấy dưới mái hiên treo lủng lẳng những chuỗi thịt khô, không khỏi thầm than, người dân ở Dĩnh đô đúng là giàu có.
Vừa hay bụng đang đói cồn cào, vì vậy hắn hái xuống một chuỗi, hái xong liền ngồi ngay trong sân ăn ngấu nghiến.
Cửa phòng mở ra, một cây cung tên thò ra, trên cung có mũi tên, người cầm cung là một ông lão, phía sau ông lão là một bà lão, trên tay cầm một cây gậy cán bột.
Ngô Thăng nhét hai miếng thịt khô vào miệng, lau đi dầu mỡ bên mép, giơ hai tay lên: "Xin lỗi lão nhân gia, ta thực sự quá đói, ăn vụng một miếng thịt, muốn đánh muốn phạt gì cũng được, đương nhiên, ta đề nghị tốt nhất là đưa ta đến quan phủ."
Hai bên giằng co một lúc, bà lão bỗng nhiên hét lớn: "Có người không, bắt được thích khách rồi! Có thích khách!"
Hàng xóm xung quanh lập tức mở cửa, không ít người chạy về phía này.
Ngô Thăng giơ cao hai tay, xoay người tứ phía, tỏ vẻ vô hại: "Trên người ta không có đao kiếm..."
Lời còn chưa dứt, gáy đã bị đánh một gậy, lập tức ngã xuống.
Nghe thấy bà lão kia kêu lên: "Nhà ta bắt được, nhà ta đánh ngất, tiền thưởng nhà ta phải được phần lớn!"
Ngô Thăng đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cũng không dám đứng dậy, chỉ dùng hai tay ôm đầu, liên tục giải thích: "Đừng đánh đừng đánh, ta không có đao kiếm, không làm hại ai..."
Hai gã thanh niên khỏe mạnh khiêng hắn lên, kéo đến dưới tường phường, Ngô Thăng cố gắng ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt, hết bên trái lại bên phải, cố gắng để cho bọn họ nhìn rõ.
Chẳng mấy chốc, Phường giáp lại tới, lẩm bẩm: "Vừa mới đưa vào nha môn, sao lại có thêm một tên nữa? Hôm nay đã đưa vào năm tên rồi."
Việc Ngô Thăng có giống với bức họa hay không lại gây ra một trận tranh cãi, kết quả của cuộc tranh cãi đương nhiên là không có kết quả, dù sao thì, Phường giáp lại chạy một chuyến, đưa Ngô Thăng vào nha môn.
Trong nha môn đang rất bận rộn, sau khi Ngô Thăng bị đưa vào, lập tức có người tới lột sạch quần áo của hắn, kiểm tra xem hắn có vết thương hay không, có khớp với bố cáo truy nã hay không.
Sau đó lại lấy nước rửa mặt cho hắn, xem có hình xăm nào không, nếu có, vậy thì hắn là nô lệ bỏ trốn, hình xăm của mỗi nhà đều khác nhau, là nhà nào thì đưa về nhà đó, sau khi đưa về khả năng cao sẽ bị xử tử.
Kiểm tra xong, nha lại bắt đầu ghi chép.
Tên nha lại ghi chép đã chết lặng, hỏi: "Tên gì? Quê quán ở đâu?"
Ngô Thăng đáp: "Tiểu nhân Quý Bạch, không nhà cửa, lang thang trong thành kiếm ăn."
Tự xưng là tiểu nhân, điều này thể hiện thân phận, không phải người trong nước, mà là người rừng; nói mình không có nhà, có nghĩa là không phải người Dĩnh đô, là dân lưu vong trong đám người rừng.
Nha lại tỏ vẻ đồng ý, trực tiếp ghi chép lại trên thẻ tre, rồi hỏi Phường giáp: "Bị bắt vì chuyện gì?"
Phường giáp nói: "Vẫn là thích khách."
Nha lại lắc đầu, không giải thích nhiều, lại hỏi: "Còn phạm tội gì khác không?"
Phường giáp nói: "Ăn trộm thịt của lão Dương Đầu, bị ông ta bắt được."
Nha lại gật đầu: "Biết rồi, chờ xử lý đi."
Phường giáp hỏi: "Có tiền thưởng không?"
Nha lại nói: "Báo cáo người rừng lưu trú trong thành, hai mươi đồng, mấy hôm nữa tới lĩnh."
Phường giáp gật đầu, nhưng vẫn có chút không cam lòng: "Không phải thích khách sao?"
Nha lại cười nhạo: "Nếu thật sự là thích khách, có thể bị lão Dương Đầu bắt được sao?"
Phường giáp thở dài, buồn bã rời đi.
Nhà ngục nằm ở góc tây nam nha môn, là một cái hố lớn hình vuông được đào sâu hơn một trượng, bên trong dùng cọc gỗ ngăn thành từng phòng giam, phía trên dùng gỗ bịt kín.
Ngô Thăng bị đưa xuống, nhốt vào một phòng giam, lập tức cảm thấy mùi hôi thối nồng nặc.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 33 |