Chạy trốn
Đào Hoa nương không kịp che giấu hành tung, nhảy qua xà nhà, phóng thẳng xuống núi, trên đường gặp mấy tên lính canh, cũng không để ý, chẳng mấy chốc đã đến trước dịch quán, đứng trên nóc một căn phòng có tầm nhìn thoáng đãng, quả nhiên thấy một đoàn người cầm đuốc đang tiến thẳng đến dịch quán.
Đào Hoa nương không dám chậm trễ, giương cung lắp tên, bắn lá đào vào cổng chính, cổng đông và cổng tây. Lá đào mang theo chân nguyên sắc bén, lập tức kích hoạt đại trận dịch quán, cả ngọn núi mây mù nổi lên tứ phía.
Người Sở trong dịch quán lập tức bị kinh động, nháo nhào như ruồi mất đầu, la hét ầm ĩ.
Người Sở bên ngoài dịch quán đang quay về không hiểu chuyện gì, ban đầu gọi lớn bảo đồng bọn mở cửa nhưng không được, sau đó mới nhận ra, bắt đầu phá cửa. Nhưng cao thủ Sở đều đang ở phía bắc hộ tống Mao Cống, lực lượng không đủ, nên đã cầu cứu triều đình nước Từ. Cao thủ nước Từ cũng đang hộ tống Mao Cống, chỉ có thể phái đến hơn trăm tu sĩ hộ vệ, cùng nhau tấn công dịch quán.
Trận pháp dịch quán là do các nước lớn như Tề, Sở, Tống, Vệ ép buộc mà lập, thuộc loại trận pháp thượng phẩm, há có thể dễ dàng công phá? Đào Hoa nương quan sát một lát, thấy trận pháp vững vàng, bèn đến lầu chuông, hỗ trợ Sừ Hà trượng nhân canh giữ mắt trận.
Người Sở trong dịch quán không hiểu chuyện gì, chạy đến lầu chuông, muốn đóng mắt trận, nhưng lại đụng phải Sừ Hà trượng nhân và Đào Hoa nương đang mai phục, nhất thời không làm gì được, đành phải lên đỉnh núi báo cáo với hai gã Ti Cung.
Nhưng tất nhiên, cứ lên một tên là Thạch Môn lại tóm gọn một tên, chẳng mấy chốc, phòng đông đã đầy những tên người Sở nằm la liệt.
Bên trong bên ngoài hỗn loạn một hồi lâu, người Sở trong dịch quán mới nhận ra manh mối, bọn chúng phát hiện trên đỉnh núi có "đại tặc", không ai địch nổi, hai gã Ti Cung chắc đã bị bất trắc, không dám tấn công đỉnh núi nữa, tự động tập trung đến lầu chuông tấn công mắt trận, định đóng trận pháp trước, rồi dẫn viện binh lên núi.
Lúc này, áp lực của Sừ Hà trượng nhân và Đào Hoa nương đột nhiên tăng mạnh, bất đắc dĩ phải lui từ tầng một lên tầng hai, cố thủ cầu thang hẹp.
Trên đỉnh núi, Thạch Môn canh giữ trước cửa, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Ngô Thăng, Ngô Thăng vẫn đang tập trung phá trận, toàn tâm toàn ý, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Cũng không biết khi nào thì phá được cái giá trân bảo này, điều duy nhất có thể an ủi Thạch Môn, là các pháp khí như trúc giản, đỉnh đồng, kiếm gỗ đào trên giá đều đã rỉ sét, ảm đạm, lộ rõ vẻ tàn tạ.
Ngô Thăng đã liên tục chuyển hóa được hai ngàn tám trăm hạt Linh Sa, đây là pháp khí cao cấp nhất mà hắn từng chuyển hóa, nhiều hơn gấp đôi so với chuyển hóa Trường Thọ Đan, mà vẫn chưa chuyển hóa xong.
Vân Văn được bóc tách ra đã là cái thứ bảy, sau khi chuyển hóa xong cái này, lại được hơn ba trăm hạt Linh Sa, mà sau đó, rất lâu cũng không thấy Vân Văn nào được định hình nữa.
Ngô Thăng cẩn thận quan sát những Vân Văn còn lại, thấy vẫn còn không ít Vân Văn chưa được định hình, những Vân Văn này hắn chưa từng thấy bao giờ, lại chồng chéo lên nhau, không phân biệt được hình dạng, không thể bóc tách.
Từ phía đông nam lầu chuông truyền đến tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, cuộc chiến bên đó đã đến hồi gay cấn.
Thạch Môn vểnh tai nghe ngóng một lát, nhảy lên mái hiên của một tòa nhà nhỏ ở rìa khu nhà, bỗng nhìn thấy dưới đường phố có kéo đến mấy cỗ máy công thành cao lớn, nào là máy bắn đá, xe phá thành, nỏ thần...
Thạch Môn thầm giật mình, e là trận pháp bên ngoài không giữ được nữa rồi!
Ngô Thăng cẩn thận quan sát giá trân bảo, quỹ đạo linh lực còn lại vẫn không thể nào phân biệt rõ ràng, khó có thể hình thành Vân Văn để bóc tách, khó có thể chuyển hóa.
Nhưng chuyển hóa Linh Sa đã không còn là mục đích của hắn nữa, hắn muốn phân tích hình dạng của những Vân Văn này hơn, những Vân Văn mới này rất hữu dụng với hắn, có lẽ là chìa khóa để hắn thay đổi chân nguyên trong khí hải không thể phóng ra ngoài.
Thạch Môn xông vào, thấy trận pháp vẫn chưa bị phá, nhưng nhiều pháp khí trên giá đã không còn như lúc ban đầu, rỉ sét rõ ràng, ánh sáng ảm đạm, bèn cắn răng, dồn toàn bộ chân nguyên vào then cửa, then cửa lập tức phát sáng chói mắt.
Then cửa đột nhiên đánh vào lư hương, dùng toàn bộ sức lực của hắn, không hề long trời lở đất, chỉ có một tiếng "rắc", trên lư hương xuất hiện một vết nứt. Thạch Môn ra sức đánh hai lần, ba lần, lư hương cuối cùng cũng vỡ tan, giá trân bảo ầm ầm đổ sập.
Sau khi bị Ngô Thăng chuyển hóa và tiêu hao trong thời gian dài, trận pháp cuối cùng cũng bị Thạch Môn phá vỡ!
Thạch Môn mừng rỡ, xông vào kho báu.
Ngô Thăng bị cắt ngang quan tưởng, linh lực tản mát, không thể nghiên cứu tiếp, trong lòng đầy tiếc nuối. Gạt bỏ tiếc nuối, hắn cũng vào kho báu, mở ra mấy cái rương, bên trong toàn là bảo vật.
Không kịp xem nhiều, Thạch Môn lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn ra, xâu những cái rương nhỏ này thành hai xâu, buộc vào hai đầu then cửa, dùng then cửa làm đòn gánh. Nhưng rương nhỏ quá nhiều, hắn chỉ buộc được hơn mười cái là dừng tay, nếu mang thêm nữa thì sẽ thành gánh nặng khi chạy trốn.
Thạch Môn đi ra ngoài, lấy từ trong tay áo một mũi tên hiệu lệnh, bắn về phía lầu chuông. Chẳng bao lâu sau, Sừ Hà trượng nhân đã chạy đến, toàn thân đầy vết thương đang rỉ máu.
Thạch Môn hỏi: "Đào Hoa đâu?"
Sừ Hà trượng nhân thở hổn hển: "Ta yểm hộ cho nàng đi trước, nàng chưa về sao?"
Thạch Môn bỏ rương xuống, xách then cửa xông ra ngoài, quay đầu nói: "Các ngươi đến miệng giếng trước đi."
Sừ Hà trượng nhân thấy kho báu đã mở, rương gỗ đàn la liệt trên đất, râu mép run lên: "Phát tài rồi..." Lão không để ý đến vết thương, lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn ra, cũng buộc hơn mười cái rương.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |