Về thôn
Chương 3: Về thôn
Sấm động ùng ùng trên bầu trời, mưa như trút nước.
Trong trạch viện nhà ông chủ Trương,
Thầy ông nội cũng không dám túm lấy người thằng cháu mà lay mạnh, chỉ kiên nhẫn chọt chọt, tát nhẹ vào má nhưng Tiêu Phong vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hơi thở vẫn mỏng manh như có thể đứt bất cứ lúc nào.
Lúc này chả hiểu ai lên tiếng:
" Hay là đưa thằng bé đi tìm đại phu đi."
Mắt của thầy ông nội sáng lên, lão quay lại tính nhờ ai đó giúp một tay đưa thằng cháu đi khám đại phu, thế nhưng đáp lại lão là những ánh mắt lộ rõ vẻ e ngại.
Cũng dễ hiểu thôi, một người vừa bị trời phạt, ai dại mà lại đi đụng vào chứ.
Hết cách, lão Tiêu Tùng đành phải gắng sức xốc thằng cháu lên lưng rồi cõng vội ra ngoài. Cũng may là gia cảnh nhà lão bần hàn, Tiêu Phong thiếu ăn thiếu mặc từ bé nên cũng thuộc dạng còi xương suy dinh dưỡng, 12 tuổi mà vừa đen vừa còi để giờ đây lão già hơn 70 vẫn còn cõng đi được.
Bóng lưng lão già gầy gò cõng theo đứa cháu đen nhẻm loạng choạng đi xa dần, rồi khuất sau màn mưa.
Tiệm thuốc cách khu nhà giàu cũng không xa, trời mưa to nên cánh cửa cũng chỉ để hé ra tránh nước mưa hắt vào nhà.
Lão Tiêu Tùng cõng thằng cháu đạp cửa cái Rầm, miệng hô to "Đại Phu Cứu Người"
Đại phu thấy tình trạng thân thể kì quái mới gặng hỏi, nhưng lão Tiêu Tùng chỉ bảo là bị cháy nhà ngất đi, không dám nói bị sét đánh, sợ đại phu đuổi tống cổ hai ông cháu ngay thì chết.
Thăm khám một hồi, đại phu cũng nhìn lão Tiêu Tùng mà thở dài rồi lắc đầu khiến tim lão chùng cả xuống
"Thằng bé này rốt cuộc bị làm sao? Cả người khét lẹt nhưng không có vết thương va đập, trong mũi và miệng cũng không có ám khói đen, khẳng định không phải do cháy nhà "
Lão Tiêu Tùng lờ tịt mấy câu thắc mắc đó, miệng hỏi:
" Đại Phu, cháu tôi có làm sao không? Khi nào thì nó tỉnh lại?"
" Haizz, khó nói khó nói… "
Đại phu lại thở dài, tay đưa lên vân vê mấy sợi râu lún phún ở cằm:
" Hơi thở, mạch đập vẫn còn. Nguyên nhân bất tỉnh chưa rõ, nhưng chắc sẽ tỉnh lại thôi. Có điều mạch yếu, quá yếu. Nếu cứ duy trì như này thì sợ rằng khi tỉnh lại cũng lâm vào cảnh người không ra người, thần trí hỗn loạn.
Lão già, chỗ ta hiện thời chỉ có cách kê cho thằng bé đơn thuốc đại bổ, uống càng sớm thì khả năng tỉnh lại bình thường sẽ càng cao, thế nhưng giá cả sẽ không tiện lợi lắm, lão xem thế nào…"
Lão Tiêu Tùng nghe đến đoạn "người không ra người" là mặt đã tái mét cả đi, dòng dõi nhà lão chỉ còn trông cậy vào đứa cháu này, thôi thì còn gì để mất đâu cơ chứ.
" Đại Phu, trăm sự nhờ ngài. Thuốc có đắt đến đâu tôi cũng xin bốc để cứu cháu."
" Đơn thuốc này là đại bổ, bao gồm 32 vị thuốc vừa hiếm vừa quý, toàn tiệm này của ta cũng chỉ bốc ra được 4 liều. Mỗi liều vị chi là …"
Nói tới đây, đại phu ngừng lại, mắt nhìn vào người lão Tiêu Tùng như đánh giá tiền lực của đối tượng, rồi lão nói tiếp:
" Mỗi liều vị chi là 10 lượng bạc. Nghe thì đắt, nhưng thuốc tới bệnh trừ, không hề quá. Lão già, dù là chỉ đủ tiền mua 1 liều, thì cũng tăng khả năng sống sót của cháu lão đấy…"
Lão Tiêu Tùng biết đối phương đang ép giá, thế nhưng trong hoàn cảnh này, lão không thể làm gì khác ngoài việc chịu trận.
Đưa tay mò khắp người, túi trong túi ngoài, thắt lưng cạp quần, lão mới lôi ra được một xâu tiền xu và vài miếng bạc vụn.
Một gói thuốc giá 10 lượng bạc, 1 lượng bạc bằng 10 quan tiền, 1 quan tiền bằng 10 đồng xu nhỏ. Gom tất cả số tiền này của lão cũng chỉ áng chừng được một lượng rưỡi mà thôi.
Gom cả vào hai lòng bàn tay, lão run run đưa tới trước mặt đại phu:
" Đại Phu, tất cả tiền bạc của lão đều ở đây, xin đại sư bán cho một liều thuốc. Số còn thiếu tôi xin viết giấy nợ, lãi suất 2 phần, trong vòng 1 tháng nhất định gửi lại cho ngài cả gốc lẫn lãi."
Đại phu nhìn mấy miếng bạc vụn, trong lòng thầm khinh bỉ lão quỷ nghèo, giọng điệu lập tức thay đổi:
" Lão Già, hay là lão để tiền này mà chuẩn bị hậu sự thì hơn. Một lượng bạc của lão còn không đủ mua cái râu sâm trong đơn thuốc của ta đây."
Lão Tiêu suy sụp rồi, lòng chửi cái loại lang băm bất nhân, nhưng có thể làm gì khác được, lão chuẩn bị quỳ xuống van xin thì có tiếng bước chân chạy vào tiệm thuốc.
Là hai gia nô nhà ông chủ Trương, chúng xách theo hành lý tay nải cùng vật dụng mà hai ông cháu mang tới, vội vội vàng vàng quăng tới chân lão Tiêu như kiểu sợ cầm thêm một giây thôi là bị sét đánh chết đến nơi. Một tên nói:
" Thầy Tiêu, lão gia nhà chúng tôi nói cám ơn thầy đã làm lễ, đồ đạc của thầy tôi đã đưa tới đây rồi, để thầy không cần quay lại nhà chúng tôi lấy đồ nữa.
Tiền công của thầy như đã hứa là 3 lượng bạc, nhưng đồ đệ của thầy không may, lão gia cho thêm 5 lượng nữa để lo thuốc men và thuê xe chở về thôn."
Nói đoạn, hắn tiến lên đưa cho lão Tiêu một cái túi, còn cố lắc lắc để bạc trong túi va chạm tạo ra tiếng kêu lạch cạnh.
Xong xuôi, 2 tên gia nô chắp tay chào rồi che ô chạy vội về.
Tay đại phu thấy bạc trong tay lão Tiêu thì hai mắt dần dần híp lại, nhưng gã không lên tiếng, ngươi cầm bạc rồi, nhanh nhanh quay lại cầu cạnh xin thuốc đi thôi, nể tình mở hàng, ta sẽ giảm giá cho… hà hà hà.
Lão Tiêu mở túi bạc ra đếm, đúng 8 lượng. Lão nắm chặt số tiền, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm rồi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt tay đại phu, ngươi đã trở mặt thì ta cũng không cần khách khí nữa:
" Đại phu, giờ xem như đã có tiền cầu thuốc, nhưng tiền này không thể đưa hết được, lão còn phải thuê xe đưa cháu về thôn.
Lão thấy như này, đại phu lòng dạ bao dung, cứu nhân độ thế, xin đại phu bốc một đơn thuốc bổ 5 lượng bạc."
Tay đại phu hừ một tiếng rồi nói:
" Đơn thuốc của ta, tối thiểu là 7 lượng, không mua thì mời về cho nhanh"
" 5 lượng, ngài không bán thì ta đi hiệu khác"
" 6 lượng"
" 5 lượng"
Lão Tiêu nói xong làm động tác nhét tiền trở lại vào ngực.
Đại phu thấy thế cũng đành chào thua, chấp nhận cái giá 5 lượng.
Trời cũng đã tạnh mưa, cái mùa này, mưa rào đến nhanh mà tan cũng chóng.
Lão Tiêu Tùng tốn 3 quan tiền thuê một cái xe bò để chở Tiêu Phong về thôn. Ngồi trên xe, nhìn thằng cháu nằm im bất tỉnh, lại ngó bịch thuốc chẳng biết có bổ thật hay không trong tay, lão thở dài.
Không phải lão tiếc tiền nên mới kì kèo mặc cả,không dốc hết tiền mua thuốc. Mà thế đạo này nó tàn nhẫn như vậy, hôm nay dù có mua 10 lượng, chắc cũng chỉ được một gói thuốc như này thôi.
Lão đã nhìn ra cái trò của tên lang băm rồi, không mua cũng không được, mà mua thì cũng không chắc thuốc thang đã cho hiệu quả.
Lão đành bấm bụng bỏ 5 lượng mua liều, số bạc còn lại phải cất đi, trước phải thuê xe đưa Tiêu Phong về, sau còn phải lo rau cháo cho nó nữa, nhà lão nghèo chỉ có 4 bức vách, nếu không có đồng nào thì cả 2 ông cháu cùng nhau chết đói.
Xe bò lọc cọc chạy ra khỏi địa phận huyện, leo lên sườn dốc. Chuyến này đi chậm, về tới nhà chắc cũng phải tối mịt rồi thế nên giá thuê xe phải trả cao hơn. Lão cũng hết cách.
Về phần Tiêu Phong đang hôn mê bất tỉnh, à mà linh hồn Tiêu Phong đã tiêu biến rồi, đứa bé đang nằm kia phải đổi thành Kiều Phong mới đúng.
Trong thân xác 12 tuổi đó đang diễn ra một cuộc chuyển giao ý thức, Kiều Phong - kẻ mạnh hơn đang dần dần tiếp cận và tiêu hóa lượng kiến thức của nhóc Tiêu Phong.
Cái tình huống này, người ta hay gọi là Xuyên không đúng chứ nhỉ …
*
Đăng bởi | Ndsang412 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |