Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bút rơi kinh mưa gió, thơ thành khiếp quỷ thần

Phiên bản Dịch · 1502 chữ

"Nếu không thì làm thơ đi, vừa hay ta cũng muốn một bài."

Từ Tống cầm bút lên, hít sâu một hơi, lần này hắn không hề vận dụng bất kỳ tài hoa nào, hắn sợ cơ thể mình lại bị vắt kiệt lần nữa, đến lúc đó ngất xỉu trên trường thi, liền thật làm trò cười.

Ngay sau đó, bút lông rơi xuống, Từ Tống viết ra bài thơ hắn nghĩ, phù hợp với hình tượng thi nhân trong lòng.

"Tích niên hữu cuồng khách, Hiệu nhĩ trích tiên nhân."

"Bút lạc kinh phong vũ, thi thành khấp quỷ thần."

"Thanh danh tòng thử đại, mịch một nhất triêu thân."

"Văn thái thừa thù ác, lưu truyền tất tuyệt luân."

Dịch thơ:

"Xưa có một người điên,

Gọi anh là trích tiên.

Bút vung: nổi mưa gió,

Thơ thành: khóc quỷ thần.

Danh vang từ thuở ấy,

Một sớm gặp khó khăn.

Lối văn riêng một nếp

Truyền tụng ắt tuyệt luân."

Mỗi một câu thơ viết ra, Từ Tống đều cảm nhận được không khí xung quanh có sự thay đổi, hắn không khỏi thầm nghĩ: "Bài thơ này hình dung Đỗ Phủ dùng để ca ngợi Lý Bạch, bất quá nó cũng rất hợp với hình tượng thi nhân mà ta hướng tới, dùng nó làm đáp án thì không gì thích hợp hơn."

Bốn câu này lấy từ bốn câu trong bài «Hai mươi vần gửi Lý Bạch» của Đỗ Phủ, đã thể hiện hết khát vọng của Từ Tống về hình tượng thi nhân trong lòng, cũng như tài văn chương và khí khái của thi nhân.

Khi Từ Tống viết xong bốn câu thơ này, hắn thở phào một hơi, thả bút lông trong tay xuống, tài hoa trên người hắn lúc này đã không tự chủ bị điều động ra.

Ngay khoảnh khắc dừng bút, bầu trời bỗng nhiên trở nên u ám, mây đen dày đặc, tiếng sấm cuồn cuộn vang vọng trên trời, từng đợt âm phong không rõ từ đâu thổi đến.

Sự biến đổi đột ngột khiến những người ở đó đều sững sờ, cảm thấy có chút âm trầm, rất cổ quái.

Lúc này, Bạch công tử đứng ở cửa là người phản ứng nhanh nhất, hắn cầm chiếc quạt đang thưởng thức mở ra, nhẹ nhàng quạt hai cái, ngay khi mọi người chưa hiểu ý, một cơn gió màu xanh lá từ trên quạt thổi ra, thổi tan âm phong.

Nhưng hắn chỉ có thể chống đỡ âm phong, chứ không có cách nào với mây đen trên trời.

Vị lão giả ở trường thi ngước nhìn mây đen trên trời, khẽ nói một chữ, "Tán".

Ầm ầm! Tiếng sấm vang dội, mây đen bắt đầu tan đi, chỉ một lát sau, ánh nắng từ trong tầng mây xuyên qua, chiếu xuống.

Âm phong và mây đen đồng thời tan đi, trước ánh mắt theo dõi của mọi người, lão giả mới chậm rãi thu lại ánh mắt, ngay sau đó khẽ giật mình, nhìn về phía Từ Tống.

"Lẽ nào đúng là hài tử này?" Lão giả nhàn nhạt nói một câu, rồi thu ánh mắt, đi đến chỗ những người khác, bắt đầu xem xét bài thi của họ.

Lão giả chỉ liếc qua vài cái, liền bỏ bài thi của những người này sang một bên, rõ ràng khí khái văn nhân và con đường tương lai của những người này đều bị lão giả nhìn thấu, nhưng đại đa số đều rất nông cạn, không làm ông hài lòng.

"Chỉ bốn câu thơ mà lại có thể dẫn động dị tượng?" Từ Tống kinh ngạc trong lòng, nhưng đáp án hắn đã viết xong, không cần lãng phí thời gian ở đây.

Từ Tống đứng lên, xé đôi tờ giấy tuyên, rồi đặt lên đài cao, trước ánh mắt kinh ngạc của các thí sinh, rời khỏi trường thi.

Những học sinh khác ở đó đều ngơ ngác, cuộc thi mới vừa bắt đầu, đã có người nộp bài? Hơn nữa nhìn dáng vẻ người kia rời đi vừa rồi, rõ ràng là đã tính trước, căn bản không giống như kiểu bị đề bài làm khó đến mức suy sụp mà rời đi, chẳng lẽ người kia đoán trúng đề?

Sau khi Từ Tống rời đi, tâm lý các thí sinh trong trường thi dần dần thay đổi, vì Từ Tống rời đi quá sớm, vô hình chung tạo áp lực lớn cho các thí sinh, họ bắt đầu có chút nôn nóng, thậm chí có người đã vò đầu bứt tai, căn bản không biết phải hạ bút thế nào.

Ngay khi Từ Tống vừa ra khỏi trường thi, Bạch công tử ở cửa liền gọi hắn lại, "Vị niên đệ này, sao ngươi ra nhanh vậy? Chẳng lẽ ngươi từ bỏ?"

"Ta đã trả lời xong rồi." Từ Tống đáp.

"Trả lời xong rồi?" Bạch công tử hơi sững sờ, tốc độ này không khỏi quá nhanh đi, lẽ nào lần này đề thi đơn giản?

"Xin hãy chờ ở đây, đợi khi toàn bộ thí sinh làm xong, ta sẽ dẫn mọi người đến nhà ăn dùng bữa." Bạch công tử nói với Từ Tống.

Nghe vậy, Từ Tống gật đầu, sau đó hỏi tiếp: "Vậy khi nào có kết quả kỳ thi lần này?"

"Buổi chiều là có thể biết đáp án, nếu có thể thông qua vòng đầu tiên, thì có thể ở lại trong thư viện, yên tĩnh chờ ngày mai thi vòng thứ hai.

Nếu thông qua vòng hai, ngươi có thể trở thành thư đồng của Nhan Thánh Thư Viện, nếu qua được vòng ba, thì có thể chính thức trở thành đệ tử của thư viện."

Bạch công tử mỉm cười giải thích cho Từ Tống, hắn vốn cũng rảnh rỗi ở đây, nên chọn bắt chuyện với Từ Tống.

"Thì ra là vậy, đa tạ học trưởng chỉ bảo, còn chưa biết quý danh?"

"Bạch Dạ." Bạch công tử đáp.

"Trăng trắng đừng dây, nửa đêm hoa chưa ngủ, tên hay." Từ Tống cười nói.

Nghe Từ Tống miêu tả xong, Bạch Dạ hơi ngẩn người, rồi nhỏ giọng đọc lại câu thơ của Từ Tống, "Trăng trắng đừng dây, nửa đêm hoa chưa ngủ."

Hắn không ngờ rằng Từ Tống chỉ vừa nghe tên của hắn, đã làm được một bài thơ, thiếu niên này là ai?

"Còn chưa biết học đệ tên gì?" Bạch Dạ hỏi.

"Từ Tống." Từ Tống đáp.

Nghe câu trả lời này xong, Bạch Dạ ngây người ra, Từ Tống, cái tên này rất quen, giống như cái tên của tên hoàn khố đứng đầu Trung Châu? Chẳng lẽ là trùng tên? Nhưng Bạch Dạ chỉ sững người một chút, rồi cười khẽ, người trùng tên trùng họ quá nhiều, thế giới này rộng lớn bao nhiêu, dòng họ này ở Đại Lương Quốc cũng là vọng tộc, thêm một người Từ Tống cũng không có gì lạ.

Huống chi thiếu niên trước mắt nho nhã lễ độ, lại là một thiên tài có thể buột miệng thành thơ, nhìn thế nào cũng không giống một tên hoàn khố.

"Thì ra là Từ Tống học đệ, sau này nếu có thể thực sự trở thành một thành viên của học viện, có thể đến sân nhỏ của ta chơi." Bạch Dạ nói.

"Đa tạ Bạch công tử." Từ Tống chắp tay đáp.

Sau đó hai người bắt đầu trò chuyện phiếm, nhưng phần lớn đều liên quan đến những việc ở Nhan Thánh Thư Viện, Bạch Dạ cũng không hỏi thăm về gia cảnh của Từ Tống, bởi vì trong Nhan Thánh Thư Viện, gia thế không có ý nghĩa gì, trừ khi ngươi xuất thân từ gia tộc văn hào, thư viện có thể sẽ chiếu cố ngươi một chút, nhưng tối đa cũng chỉ cho ngươi miễn hai vòng thi đầu, trở thành thư đồng của học viện, còn vị trí đệ tử, vẫn cần phải trải qua khảo hạch.

Rất nhanh, các học viên dự thi lần lượt từ trong trường thi bước ra, vẻ mặt mỗi người mỗi khác, có hưng phấn, có thất vọng, nhưng phần lớn đều vẫn có vẻ chờ đợi, vì theo họ nghĩ, đề bài của lần khảo hạch này không tính là khó, ai cũng thấy mình có thể vượt qua vòng sơ khảo này.

Phương Trọng Vĩnh là người cuối cùng ra khỏi trường thi, lúc này mặt hắn tràn đầy vẻ vui mừng, vì vừa rồi hắn đã mất hai canh giờ để sáng tác một bài thơ, thậm chí hắn suýt chút nữa đã "nhập mực" ngay trong trường thi.

Lúc này hắn cảm thấy mình chỉ còn cách việc chính thức bước vào khai trí chi cảnh một lớp giấy dán mỏng, chỉ cần đâm nhẹ một cái là có thể trực tiếp trở thành một "mặc khách" văn nhân chân chính…

Bạn đang đọc Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường! (Dịch) của Trương Diệc An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangkhanh1111
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.