Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoản

Tiểu thuyết gốc · 1980 chữ

Đêm

Trong ngôi nhà nhỏ tĩnh lặng tại vùng ngoại ô Chiang Mai, Thái Lan.

Boun ngồi thẫn thờ nhìn ly rượu trắng trong tay, bỗng dưng màn hình điện thoại nháy sáng hiển thị: "Sinh nhật bé ngoan". Boun mỉm cười chua chát, đã 3 năm trôi qua kể từ ngày Prem bước ra khỏi cuộc đời anh, mọi thứ như dừng lại từ thời điểm đó...

"Hi, cho em làm quen nhé! ^^"

"Chào buổi sáng, anh ăn gì chưa?"

"P'Boun anh đang làm gì vậy?"

"P'Boun, em thích anh, làm bạn trai e nhé!"

"P'Boun, em lại nhớ anh rồi!"

"P'Boun, em yêu anh"

Từng kỷ niệm, từng lời nói, ánh mắt, nụ cười của Prem như cuốn phim quay chậm hiển hiện trước mắt anh. Trong 3 năm qua chưa giây phút nào nỗi nhớ nhung thôi giày vò tâm trí anh, nỗi nhớ như con dao cùn rỉ sét cứa từng nhát, từng nhát vào trái tim vốn dĩ đã không còn nguyên vẹn.

TÁCH

Boun giật mình nhìn giọt nước trong suốt rơi trên tay mình, anh không ngờ mình sẽ khóc, cứ ngỡ theo thời gian trôi qua anh đã dần chai sạn với nỗi nhớ về Prem. Nhưng không, anh đã lầm! Theo thời gian trôi qua nỗi nhớ Prem đã lớn đến mức làm anh ngạt thở.

TÁCH...TÁCH...

Đã có giọt thức nhất sẽ có giọt thứ hai, thứ ba...và cuối cùng Boun vỡ òa trong nỗi nhớ về Prem.

"PREMMMMM..."Boun gào lên trong tuyệt vọng"Em đang ở đâu? làm ơn hãy trở về đi ... anh ... anh nhớ em!"

RẦM

Tiếng đồ đạc bị hất đổ xen lẫn trong tiếng khóc xé lòng của người đàn ông trưởng thành liên tục vang lên trong căn phòng vắng mờ ảo ánh đèn.

Bỗng nhiên...

"P'Boun, anh sao vậy?", giọng nói dịu dàng của một chàng trai trẻ vang vọng trong không gian

Boun giật mình khựng lại, anh vừa nghe thấy gì vậy? là ... là tiếng của Prem. Boun vội vàng quét mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng chẳng có ai cả, anh lại lao ra khỏi phòng, lục tìm tất cả mọi ngóc ngách trong nhà

"Prem"

"Prem"

"Là em đúng không?"

Không một chút phản hồi, mọi thứ xung quanh vắng lặng đến đáng sợ. Boun như bị rút cạn hết sức lực, ngã ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm:

"Prem, bé ngoan, làm ơn hãy trả lời anh đi, là em đúng không?"

"Rõ ràng ... anh đã nghe thấy tiếng em ... sao lại thế này?"_Boun lại lần nữa bật khóc nức nở, trái tim anh đau đớn từng hồi.

Boun đứng dậy tiến về phía cửa, ánh đèn đường sáng mờ chiếu vào gương mặt điển trai đang giàn giụa nước mắt của anh. Anh lại đưa mắt nhìn vào điện thoại, nơi vẫn còn hiện dòng ghi chú: "Sinh nhật bé ngoan".

Mở cửa, bước ra ngoài, ánh mắt Boun dừng lại ở một góc quen thuộc trong công viên đối diện nhà. Anh như được nhìn thấy bóng dáng mà mình ngày nhớ đêm mong.

"P'Boun, qua đây đẩy xích đu cho em đi."

Làn da trắng ngần

Má bánh bao phúng phính

Đôi mắt cười cong cong tinh nghịch

Đôi môi nhỏ chúm chím cười tươi rạng rỡ...

Prem! là Prem của anh, bé ngoan của anh đang ngồi đó, em ấy đang cười vẫy tay với anh. Boun từ từ tiến về phía trước, bên tai là tiếng cười đùa giòn tan của em, trong mắt là hình ảnh em đang chơi đùa vui vẻ, anh cứ thế bước đi trong vô định mà không hề hay biết có ánh đèn pha đang hướng về phía mình.

"P'BOUN, CẨN THẬN!"

Đột nhiên có một lực kéo tay rất mạnh, lôi anh ngược về phía sau cùng với tiếng hét lớn

"P'Boun, anh điên rồi sao? anh muốn chết hả?"

Boun từ từ quay đầu về phía người đang kéo tay mình

"Santa?"

"Anh sao vậy Boun?"

Sau khi nhìn rõ người đến, anh bỗng giật mình vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đang siết chặt lấy cánh tay mình, giọng anh vội vàng:

"Santa, là Prem ... em ấy ... em ấy đang..."

Tiếng anh bỗng tắt lịm, đôi mắt trừng lớn khó tin, bởi vì trước mắt anh làm gì có ai, cả không gian vắng lặng không một bóng người

"P'Boun, anh đang nói gì vậy? P'Prem đã rơi xuống biển mất tích 3 năm rồi mà!"

ĐÙNG

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Boun, anh ngẩn ngơ nhìn về hướng Santa. Đúng vậy, sao anh có thể quên được chứ, Premtình yêu của anh cứ thế biến mất trước mặt anh trong chuyến đi du lịch định mệnh đó. Tai Boun ong lên từng hồi, trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, cơ thể anh chao đảo, hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy trước khi ngã xuống là Prembé ngoan của anh đang lo lắng lao về phía anh...

-------------------------------------------o0o----------------------------------------------

"Im ắng quá, mình đang ở đâu?"

Đôi mắt nhắm chặt của Boun khẽ rung, anh cố gắng mở mắt, nhưng mọi thứ chỉ là một mảng sáng chói chang, không có âm thanh nào ngoài tiếng tim đập đều đặn. Sau khi ngồi dậy, anh phát hiện đây là một khoảng không trắng xóa, vô tận trải ra trước mắt.

"Một nơi thật kỳ lạ!"_Boun khẽ thì thầm

Boun không biết tại sao mình lại ở đây, cũng không rõ nơi đây là đâu, anh cố gắng bước về hướng trước mặt, nhưng vẫn không tim ra được điểm đầu và điểm cuối của không gian, xung quanh yên lặng đến đáng sợ.

"Có quan trọng không? không có Prem ở đâu cũng giống nhau cả thôi!"_Boun lại tự lẩm bẩm.

Anh chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm gọn lấy hai chân, cằm tựa lên đầu gối, đôi mắt lại từ từ nhắm chặt. Boun không muốn đi đâu nữa, anh mặc kệ mọi thứ, anh mệt mõi đến mức chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, biết đâu trong cơn mơ anh lại được gặp Prem.

Không biết qua bao lâu, Boun khó hiểu mở mắt, bên tai anh liên tục vang lên những tiếng thì thầm. Anh nghiên đầu cố gắng lắng nghe, những vẫn không tài nào nghe rõ.

"Là ai vậy? ai đang nói chuyện vậy? là nói với mình sao?"Boun liên tục tự hỏi.

Tiếng nói đó cứ rì rầm bên tai, khơi gợi trí tò mò của Boun. Anh đứng dậy, đưa mắt tìm kiếm xung quanh.

"Giọng nói này nghe quen quá?!"

Boun lục tìm trong trí nhớ vẫn không thể nào nhớ nỗi giọng nói đó là của ai. Đầu óc anh quay cuồng, những ký ức vụn vỡ như những mảnh ghép không hoàn chỉnh đang dần dần được chắp vá. Bỗng dưng Boun ôm ngực, tim anh đau thắt lại, anh khó khăn thở dốc, anh nhớ ra rồi!!! Giọng nói này là của ... Prem.

*"Prem... là em đúng không?"

"Prem, em đang ở đâu?"

"Trả lời anh đi, Prem!"*

Boun hoảng hốt tìm kiếm xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc mà anh luôn mong đợi. Nhưng trước mắt anh vẫn là không gian trắng xóa trải dài vô tận.

"P'Boun, anh có nghe em nói không?"

Giọng Prem vang lên bên tai anh ngọt ngào và ấm áp, lần này anh có thể nghe rõ từng câu từng chữ của em ấy.

*"Prem, anh có ... anh có nghe! Em đang ở đâu?"

"Em vẫn luôn ở đây với anh mà Boun. Trở về với em đi, được không?"

"Được ... được, chờ anh nhé bé ngoan".*

Boun lần nữa lao về phía trước, anh không biết mình có đi đúng hướng hay không, chỉ biết rằng trong tâm trí anh hiện tại, hình ảnh của Prem hiện lên vô cùng rõ ràng, tươi tắn như những bông hoa mùa xuân. Niềm khao khát được gặp lại em, ôm em vào lòng thôi thúc anh liên tục tiến về phía trước. Boun cứ đi mãi, đi mãi, không gian xung anh vẫn là một màu trắng xóa, mỗi giây phút trôi qua với anh đều như một thế kỷ. Sự lo sợ lại lần nữa bao trùm lấy Boun khi anh không còn nghe thấy tiếng Prem. Dù đôi chân đã mõi nhừ Boun vẫn cố gắng tiến về phía trước, anh không muốn lại vụt mất Prem thêm lần nào nữa.

*"Prem, em đang ở đâu?"

"Làm ơn hãy nói gì đó với anh đi!"*

Boun kêu gào vang vọng trong không gian vô tận. Giọng anh khản đặc, chứa đầy nỗi đau và tuyệt vọng. Anh cố gắng hình dung ra khuôn mặt của Prem, đôi mắt sáng ngời, nụ cười dịu dàng. Nhưng hình ảnh ấy lại trở nên mờ nhạt, dần tan biến. Boun sợ hãi khi nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi bị lạc lõng trong thế giới này, không bao giờ được gặp Prem nữa.

"P'Boun, em ở đây, đến đây với em!"

Giọng Prem lần nữa vang lên bên tai, như được tiếp thêm sức mạnh, Boun cố gắng lê lếch thân thể đau nhức của mình bước tiếp.

"Em ở đâu Prem?"

Bỗng dưng trước mắt Boun hiện lên một cánh cửa, tiếng của Prem phát ra từ phía sau cánh cửa

"Em ở đây này Boun, lại đây với em"

Anh đưa tay ra chạm vào bề mặt gỗ lạnh lẽo. Một cảm giác vừa quen vừa lạ tràn ngập tâm trí. Boun muốn mở cửa, nhưng cánh cửa lại nặng trịch, như thể đang cố ngăn anh lại.

RẦM ... RẦM...

Boun đập mạnh vào bề mặt cửa, miệng liên tục gọi tên Prem

*"Prem ... Prem ... em còn ở đó ko?"

"Trả lời anh đi, Prem, cầu xin em, trả lời anh đi"*

Mồ hôi lấm tấm trên trán, Boun dùng hết sức lực còn lại để đẩy cánh cửa, những khớp xương ngón tay kêu răng rắc, nhưng cánh cữa chẳng hề nhúc nhích, vẫn sừng sững chắn ngay trước mặt. Bỗng nhiên Boun chú ý thấy phía trên tay cầm có một lỗ nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện. Anh nghiên đầu suy nghĩ, cảm thấy hình dạng chiếc lỗ nhỏ kia rất quen mắt, trong vô thức anh sờ lên ngón út tay trái ... NHẪN ... đúng vậy, hình dạng chiếc lỗ nhỏ kia rất giống với chiếc nhẫn anh đang đeo, đó là quà tỏ tình mà Prem đã tặng anh. Boun vội vàng tháo chiếc nhẫn trên tay xuống lắp vào lỗ nhỏ, đúng như dự kiến cánh cửa từ từ mở ra, phía sau là một vùng ánh sáng chói mắt đang em từ từ lan rộng bao trùm lên cả người Boun.

-------------------------------------------o0o----------------------------------------------

Trong không gian tĩnh lặng của căn phòng bệnh, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc và tiếng thở đều đều của người đàn ông. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh, những ngón tay thon dài khẽ xoa vào lòng bàn tay anh. Cảm giác ấm áp lan tỏa từ bàn tay cậu, xua tan đi cái lạnh giá của căn phòng bệnh viện. Đôi mắt cậu đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào bàn tay lạnh lẽo của anh. Cậu khẽ thì thầm bên tai anh:

"P'Boun, em ở đây rồi. trở về với em đi!"

Cậu nắm chặt lấy bàn tay ấy, siết chặt như thể muốn níu giữ anh lại. Nước mắt lại lăn dài trên má Pream, rơi xuống bàn tay anh. Cậu nức nở van xin:

"Anh hãy tỉnh dậy đi, mở mắt ra nhìn em đi, có được không Boun?!"

Tiếng nức nở khẽ khàng vang vọng trong căn phòng bệnh yên ắng

Bạn đang đọc Nhớ (Fanfic BounPrem) sáng tác bởi GEM9891

Truyện Nhớ (Fanfic BounPrem) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GEM9891
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.