Kế Hoạch
Chương 2
Sau một thời gian điều tra, hóa ra Bùi Vi Vi mở một cửa hàng nhạc cụ ở khu phố cổ, chuyên đào tạo và bán đàn piano cùng các nhạc cụ khác. Việc kinh doanh chủ yếu là do cô ấy quản lí, chồng cô ấy làm ở một công ty nhà nước, thường thích chơi mạt chược khi có thời gian rảnh. Họ có một đứa con trai sáu tuổi.
Tôi cầm điện thoại lên và bấm số Phương Tiệp:"Phương Tiệp, tôi muốn cô giúp một việc gấp, cô có thể từ chối nhưng cô là người tôi tin tưởng và thân thiết nhất, ngoài cô ra tôi nghĩ ra ai phù hợp hơn, Hãy đến văn phòng của tôi, chúng ta gặp mặt nói chuyện." Không lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên trong văn phòng."Mời vào!"
Phương Tiệp bước vào tự nhiên ngồi trước mặt tôi:"Anh nói đi, có chuyện gì thần thần bí bí thế, không phải là chuyên liên quan đến bạn gái cũ của anh chứ?"
"Đúng vậy, đã nói đến nước này, tôi sẽ vào thẳng vấn đề, tôi muốn cô giúp tôi tiếp cận chồng của cô ấy, không cần cô phải cố ý làm gì, chí cần tiếp cận và tìm hiểu về anh ta trước."
"Anh không có ý định nhờ tôi đi quyến rũ hắn ta đấy chứ? Anh nghĩ anh là ai" Phương Tiệp giọng gấp gáp nói.
Tôi vẫn bình tĩnh nói:"Tôi nói là cô có thể từ chối, hơn nữa chỉ là nhờ cô tiếp cận anh ta, cô không cần nghĩ nhiều. Chúng ta là đồng nghiệp lâu như vậy, cô biết tính tôi mà, tôi sẽ dùng mọi cách nhưng lần này không cần cô phải làm điều đó. Nhưng tôi làm việc luôn có giới hạn và tôi cam đoan sau khi việc này hoàn thành, bất kể mục đích ban đầu của tôi có đạt hay không, tôi sẽ tặng cô 10% cổ phần công ty làm phần thưởng"
Phương Tiệp lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi:"Anh điên rồi à, thật sự phải làm đến bước này sao?"
Tôi kiên định gật đầu.
Văn phòng yên lặng hơn mười giây "Tôi có thể giúp anh, không chỉ vì cổ phần của công ty" Phương Tiệp nhìn chằm chằm tôi hai lần, bước nhanh rời khỏi văn phòng! Tôi thở phào nhẹ nhỏm, im lặng một lúc lâu, cảm giác có chút kì lạ, thậm chí những suy nghĩ trước đây bắt đầu có chút dao động, lắc lắc đầu,"Quên đi! Không thèm nghĩ nữa, mũi tên đã bắn thì không thể quay đầu lại, dựa vào điều kiện và thủ đoạn của Phương Tiệp, tin rằng sẽ sớm có tin tức!"
Hai tuần sau, Phương Tiệp đã gửi tin tức cho tôi: Cô ấy cùng chồng của Bùi Vi Vi gặp nhau tại một bữa tiệc, họ đã trao đổi Wechat với nhau nhờ đó cô chủ động tiếp cận hẹn hai lần đi ăn và tối nay hẹn đi xem phim. Cô ẩy hỏi tôi sau khi xem phim thì làm gì bây giờ. Tôi không nghĩ đến sự tình lại phát triển thuận lợi như vậy, sau khi suy nghĩ tôi gửi tin nhắn cho cô ấy: Tôi sẽ thuê cho cô một phòng ở Khách sạn Thiên Luân, xem phim xong bảo anh ta đưa cô về khách sạn, tôi ở đối diện phòng của cô đánh bài, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô, cô cứ yên tâm.
Khách sạn Thiên Luân là tài sản của một người bạn thân của tôi, tôi thường xuyên đến đấy giao thiệp và tiếp khách. Lể tân khách sạn đối với tôi và Phương Tiệp cũng không xa lạ gì. Vì thế tôi gọi điện đến khách sạn, đặt hai phòng, một phòng đánh bài đối diện một phòng giường lớn. Mọi thứ đã chuẩn bị sẳn sàng. Tôi như thường lệ đã hẹn một bàn mạt chược vào buổi tối. Sau đó, tôi nhờ ông Trịnh trưởng phòng kinh doanh của công ty buổi tối đến để chơi vài ván thay tôi. tôi lấy cớ thời gian đó có chút việc phải xử lí, bởi vì trước đây cũng đã có lần như thế, và những người chơi bài đều quen biết ông Trịnh, nên sẽ không có tình trạng thiếu người chơi.
Bữa tối tôi chỉ ăn qua loa chút đồ ăn lề đường, rồi trực tiếp lái xe đến Khách sạn Thiên Luân. Đến nơi, phòng đánh bài và các phòng khác đều chưa có ai đến, tôi nhìn qua hai phòng rồi nói với nhân viên phục vụ:"Để thẻ phòng này ở phòng lễ tân, khi nào Phương Tổng đến thì trực tiếp đưa cho cô ấy." Nhân viên lễ tân liếc nhìn tôi sau đó nhận lấy thẻ phòng, nói:"Vâng thưa Trần Tổng!" rồi liền rời đi.
Tôi cầm điện thoại và gửi cho Phương Tiệp một tin nhắn: Khách sạn đã chuẩn bị xong, cô xem phim xong thì gửi tin nhắn cho tôi. Không lâu sau tôi nhận được tin nhắn. Chỉ ngắn gọn với biểu tượng "OK". "Bài Hữu" bài lần lượt đến, tôi lấy cớ buổi tối đột nhiên có việc gấp, đánh hai vòng rồi đi, một lát lão Trịnh sẽ đến đánh thay tôi, bởi vì trước kia đã từng có vài lần như vậy, "Bài Hữu" phàn nàn vài câu nhưng tôi cũng không quá để ý. Tất cả đều dựa theo kế hoạch mà thực hiện. Không yên tâm chơi hết hai vòng mạt chược, tôi nhìn lên đồng hồ mới chỉ hơn tám giờ tối. Không lâu sau, ông Trịnh cũng đến, tôi nhân cơ hội lập tức rời bàn. Trước khi đi, tôi chúc họ chơi vui vẻ và hẹn sẽ quay lại sau, bọn họ cũng không để ý. Tôi đi xuống lầu, xe của tôi đậu phía trước khách sạn, tôi đi về phía xe, ngồi vào bên trong và chờ tin nhắn.
Truyện Nhớ Về Mối Tình Đầu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Maditor |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |