Mọi người cùng đi đến thiện phòng. Bên trong nhìn có vẻ rất bận rộn, có điều nếu nhìn kỹ sẽ thấy chỉ toàn là một mớ hỗn độn. Trông ai cũng luôn tay luôn chân, nhưng lại chẳng biết là đang bận cái gì.
Bọn họ vừa bước vào, bên trong lập tức im phăng phắc, mọi người đồng loạt quỳ xuống.
Cùng lúc đó Diệp Dao còn nghe thấy loáng thoáng có tiếng lo lắng hỏi ở phía sau rèm: “Tỉnh chưa? Sao vẫn chưa tỉnh?”
Tỉnh? Ai chưa tỉnh cơ?
Tiếng nói chuyện sau rèm không rõ ràng lắm, người đó lại hỏi: “Sao thái y vẫn chưa đến? Ngự thiện phòng không chịu cho người qua đây, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Diệp Dao lên tiếng hỏi: “Cái gì mà làm sao bây giờ?”
Cổ họng người bên trong như bị bóp chặt, tiếng nói thao thao tức khắc im bặt. Sau đó tấm rèm được xốc lên, là tiểu thái giám đứng chờ ở Thượng thư phòng ban nãy.
Mặt mày tiểu thái giám trắng bệch, đầu gối mềm nhũn, ‘ rầm’ một tiếng trực tiếp quỳ rạp trên đất. Hắn run run nói: “Các quý nhân thứ tội!”
Giấu không được nữa, các quý nhân đã tìm tới bếp rồi.
Tiểu thái giám đổ mồ hôi hột, đánh phải bẩm báo tình hình thật sự: “Các vị quý nhân, không hiểu sao hôm nay trong lúc nấu ăn các đầu bếp lại đột ngột. ngất xíu, tay nghề của chúng nô tài không đủ để dâng lên cho các quý nhân, bên ngự thiện phòng lại mãi mà không cử người đến. Cho nên…”
Ánh mắt Vân Tranh sâu hun hút: “Cho nên không có cơm trưa, các ngươi để hoàng tử công chúa đói bụng chờ các ngươi nghĩ cách?”
Cả người tiểu thái giám run bần bật, thân thể lại tiếp tục nằm rạp trên mặt đất.
Diệp Ninh nhìn quanh phòng bếp. Quả nhiên không có một món nào cả, hắn nói: “Diệp Dao, bây giờ phải làm sao?”
“Bây giờ làm sao ý à?” Diệp Dao vui sướng nhìn căn bếp rộng lớn. Phòng bếp dồ gì cũng có, ngay cả các loại nguyên liệu cũng đã được sơ chế sạch sẽ.
Điều kiện tốt như thế, không dùng thì tiếc quá.
Đối với một thực tu mà nói, có một căn bếp hoàn mỹ thế này còn lo sẽ bị đói sao?
Nàng nở một nụ cười hài lòng, vui vẻ nói: “Không sao. Đầu bếp không khỏe thì để ta tự nấu bữa trưa”
“Hả?” Tiểu thái giám vô thức hốt lên, những cung nhân khác trong thiên phòng cũng có chung tâm trạng.
Tự mình nấu? Đây là lời nói của vị công chúa còn chưa cao bằng cái bếp hay sao?
Chẳng thà để họ nấu.
Nhưng Diệp Dao không hề nói đùa. Vân Tranh và Diệp Ninh bên cạnh cũng biết rõ, Diệp dao không nói đùa.
Vân Tranh: “Còn không lại đây hỗ trợ.”
Những người đang quỳ chợt bừng tỉnh. Nhìn bát công chúa đang đi vòng quanh bếp xem nguyên liệu nấu ăn, lúc này bọn họ mới ý thức được có lẽ Bát công chúa đang nghiêm túc.
Nhóm phụ bếp đã chuẩn bị đầy đủ các loại nguyên liệu và gia vị. Nhìn mấy thứ này, Diệp Dao vừa đi vòng quanh vừa suy nghĩ xem nên nấu món gì.
Nàng ngẩng cổ nhìn lên trên bệ bếp, trong lúc không chú ý đầu ngón chân bỗng đá phải vật gì đó. Diệp Dao theo bản năng nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới có rất nhiều nấm dại béo mập màu trắng vàng, thoạt nhìn rất đẹp.
Cái gì đây?
Đăng bởi | sammiee |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |