Bàn Tay Đang Vẫy
Tôi ngồi trên chiếc xe Bus đến trường, nghe nhạc và không hề để ý đến ai cả. Xe đến một trạm dừng thì đầu óc tôi mới hết mơ màng. Mắt tôi bắt được một ngôi nhà màu đỏ, nhà của Tommy-một người bạn cùng lớp với tôi. Một bàn tay trên khung cửa sổ đang vẫy, như đang nói bác tài xế cứ đi tiếp đi. "Chắc cậu ta bị ốm."- Tôi thầm nghĩ, việc đó chả đáng để tâm cho lắm.
Một ngày trôi qua, tôi xem tin tức địa phương và những gì tôi nghe được khiến tôi cực kì hoảng sợ: Toàn bộ gia đình của Tommy đã bị giết hại dã man và hiện cảnh sát vẫn chưa tìm ra hung thủ. Sau khi nghe được tin này, tôi trở về phòng và im lặng chìm vào giấc ngủ.
Ngày tiếp theo, tôi lại ngồi trên xe Bus. Chiếc xe lái ngang qua nhà Tommy, và bác tài xế, người chưa biết gì về số phận của gia đình Tommy, đã dừng xe tại trạm cạnh nhà cậu ấy. Đúng lúc tôi định đứng dậy và nói với bác ấy, thì mắt tôi bắt được cái gì đó. Một bàn tay nhợt nhạt trên khung cửa đang vẫy, kêu gọi bác tài xế hãy lái xe tiếp đi. Tôi ngồi trên xe Bus, và hoảng sợ!!!!
Đăng bởi | voliku09 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 27 |