Chương 15: Hành Trình Không Kết Thúc
Một ngày cuối đông, Hải ngồi bên hiên nhà, tay cầm một cuốn sổ nhỏ. Những trang giấy đã ố vàng, ghi lại những dòng chữ nguệch ngoạc từ thuở cậu còn là một đứa trẻ. Đó là cuốn sổ mà Hải từng dùng để viết những ước mơ của mình. Từ việc muốn trở thành phi hành gia, nhà thám hiểm, cho đến những điều giản dị như được ăn một bữa cơm gia đình ấm áp, hay chỉ đơn giản là có một ngày không phải lo lắng.
Hải lật giở từng trang, mỗi dòng chữ như đưa cậu quay lại những ngày tháng cũ. Cậu nhận ra rằng, dù thời gian đã trôi qua, những ước mơ ấy không hề mất đi, chúng chỉ thay đổi hình dạng. Hải không còn muốn bay lên mặt trăng hay khám phá những vùng đất xa lạ, nhưng cậu vẫn muốn tìm hiểu thế giới, vẫn muốn trải nghiệm và sống hết mình.
Một cơn gió lạnh thổi qua, làm những chiếc lá khô xoay vòng trên sân. Hải mỉm cười, khép cuốn sổ lại. Cậu nhận ra rằng, hành trình của cuộc đời không phải là việc đi đến một đích đến cụ thể, mà là việc ta sống như thế nào trên con đường ấy. Những đứa trẻ rồi cũng phải lớn, nhưng trưởng thành không có nghĩa là từ bỏ những giấc mơ, mà là học cách biến chúng thành hiện thực trong những giới hạn của cuộc sống.
Buổi tối hôm đó, Hải quyết định ghé thăm một người bạn cũ, anh Duy – người từng là tấm gương cho cậu trong những ngày đầu bước vào đời. Khi Hải đến, Duy đang ngồi trước một lò sưởi nhỏ, tay cầm một cuốn sách. Ánh sáng từ ngọn lửa làm gương mặt anh trông già dặn hơn, nhưng ánh mắt anh vẫn sáng ngời như ngày nào.
"Duy, anh còn nhớ những ngày chúng ta cùng nói về tương lai không?" Hải hỏi, giọng pha chút hoài niệm.
Duy cười, đặt cuốn sách xuống. "Nhớ chứ. Nhưng giờ nghĩ lại, những cuộc trò chuyện đó chỉ là những mảnh ghép nhỏ trong bức tranh lớn. Thời gian trôi qua, tôi nhận ra rằng, tương lai không phải là thứ chúng ta chờ đợi, mà là thứ chúng ta tạo nên từ hiện tại."
Hải gật đầu, cảm nhận sâu sắc từng lời nói. "Em cũng nhận ra điều đó. Cuộc sống không phải là việc đạt được tất cả mọi thứ, mà là biết trân trọng những gì mình có và sống hết mình với nó. Chúng ta không thể kiểm soát mọi thứ, nhưng chúng ta có thể chọn cách đối mặt với chúng."
Duy nhìn Hải, ánh mắt anh ánh lên niềm tự hào. "Hải, cậu đã trưởng thành thật rồi. Nhưng cậu biết không, trưởng thành không có nghĩa là từ bỏ những gì mình từng yêu thương, mà là học cách mang chúng theo mình trên hành trình. Những giấc mơ thời thơ ấu, những giá trị mà chúng ta tin tưởng, chúng không bao giờ mất đi. Chúng chỉ thay đổi để phù hợp với con người chúng ta hôm nay."
Họ ngồi nói chuyện đến tận khuya, chia sẻ với nhau những suy nghĩ, những trải nghiệm và cả những bài học mà cuộc sống đã dạy họ. Hải nhận ra rằng, dù con đường mỗi người đi có khác nhau, nhưng tất cả đều hướng đến một điều: tìm kiếm ý nghĩa thật sự của cuộc sống.
Trên đường về, Hải nhìn lên bầu trời đêm. Những ngôi sao lấp lánh như những mảnh ghép của một bức tranh lớn, mỗi ngôi sao là một câu chuyện, một bài học, một trải nghiệm. Hải mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Cậu biết rằng, hành trình của mình vẫn còn dài, và cậu sẵn sàng đón nhận mọi thử thách, mọi niềm vui, mọi nỗi buồn mà cuộc sống mang lại.
Những đứa trẻ rồi cũng phải lớn, nhưng trưởng thành không phải là việc quên đi quá khứ, mà là mang theo những bài học, những giá trị và những giấc mơ để xây dựng một tương lai ý nghĩa. Cuộc sống là một hành trình không có kết thúc, và chính những bước đi trên hành trình ấy mới là điều làm nên giá trị của mỗi con người.
Hải bước tiếp, không còn sợ hãi, không còn lạc lối. Cậu biết rằng, dù con đường phía trước có ra sao, cậu đã sẵn sàng. Vì cậu hiểu rằng, cuộc sống không phải là một đích đến, mà là một hành trình để yêu thương, để học hỏi và để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Truyện Những Đứa Trẻ Rồi Cũng Phải Lớn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |