Trùng sinh
... Ánh sáng vàng ấm xuyên qua khe cửa cũ, chiếu lên thân ảnh đơn bạc trên giường. Từ vóc dáng và cách ăn mặc, có thể khẳng định là một nữ nhân...
Ánh sáng chiếu vào, hàng mi cong chợt run nhẹ, khe khẽ mở ra. Hai mắt thiếu nữ không có tiêu cự nhìn vào hư không, như đang tự hỏi, đang nghi hoặc.
Hồi lâu, ánh mắt thiếu nữ mới thu lại, từng chút trở nên sắc bén, lạnh lẽo.
Ta không chết?
Ta vậy mà không chết...
Không chết a...
Thiếu nữ chợt muốn cuồng tiếu vài tiếng nhưng phát hiện nàng có làm thế nào, khóe môi cũng không nhấc lên nửa phần, cùng với sắc mặt trắng bệch, nhợt nhạt... làm người ta có cảm giác quái dị không nói nên lời.
Thiếu nữ hơi cứng còng thân thể, nỗ lực từ trên giường ngồi lên. Nàng nhớ ra rồi...
Nàng vốn dĩ đã phải chết, nhưng vừa rồi , khi hồn phách rời thể đã bị cuốn vào một vầng sáng trắng. Nàng nghe được một giọng nói trầm khàn bên tai nàng
" Ngươi... muốn sống tiếp hay không?"
"Ngươi là ai?" Nàng dường như nghi hoặc, lại như hiểu rõ mà hỏi lại.
" Ta là ai?" Người kia tựa hồ không nghĩ sẽ bị hỏi lại như vậy, trầm mặc một chút "Viêm Tẫn"
'Viêm Tẫn?" Thiếu nữ trong lòng không khỏi nảy lên một cái "Ngươi là Hắc sư vương Viêm Tẫn?"
Viêm Tẫn tựa hồ không nghĩ nàng biết đến mình, sững sờ trong chốc lát.
" Ngươi biết bản tôn?"
"Ta biết ngươi. Toàn bộ Độc Cô nhất tộc đều biết ngươi." Độc Cô Thiên Ẩn khẽ nói, không nhìn ra tâm tình.
Viêm Tẫn cười nhạt một tiếng, vô hỉ vô bi, không rõ là vui hay giận...
Lát sau, hắn mới lại nói " Bản tôn có thể đem ngươi sống lại"
Khung cảnh yên tĩnh đột nhiên trở nên càng trầm lặng.
" Ta muốn sống lại" Độc Cô Thiên Ẩn lãnh đạm nói.
Nàng không hề nghi ngờ Viêm Tẫn. Bởi vì nàng biết, hắn thực sự có năng lực này, năng lực khởi tử hoàn sinh...
Mà nàng, nàng cần nó.
" Đổi lại, ngươi muốn cái gì từ ta?" Độc Cô Thiên Ẩn sẽ không tin hắn có lòng tốt như thế. Tiền trao cháo múc, đó mới là thường tình.
" Tơ tình"
Viêm Tẫn cũng không vòng vo. Nếu nàng đã thẳng thắn như vậy, nói thêm cũng chỉ càng giả tạo.
Con người sống đều có thất tình lục dục, có yêu có ghét, có hận thù có ghi ơn…hắn trước giờ thích nhất là tơ tình của họ. Thứ này sáng lung linh nhiều màu sắc rất đẹp, ánh sáng có khi mãnh liệt sáng lòa đến chói mắt cũng có khi mờ có khi ảo, biến hóa khôn lường. Thứ này đối với hắn, chỉ có lợi, không có hại.
" Thành giao" Độc Cô Thiên Ẩn dường như không suy nghĩ mà đồng ý ngay lập tức.
Viêm Tẫn lần nữa ngẩn người...
Nha đầu này, thật sự có điểm thú vị , không giống như tổ tông nàng, cứng ngắc...
Có điều, nàng là hậu nhân Độc Cô gia, nếu hắn không nhân cơ hội thì thật có lỗi với bản thân.
" Nha đầu, ngươi suy nghĩ kỹ lại, bản tôn một khi bắt đầu, ngươi hối hận cũng không kịp"
" Ta có gì phải hối hận?"
..... Sau đó chính là thời điểm nàng vừa tỉnh lại....
Độc Cô Thiên Ẩn kéo tấm thân đau nhức đứng dậy. Một thân bạch y tàn tạ rủ xuống, nhìn thoáng qua liền có thể thấy từng vết máu tươi đang khô lại.Cánh tay buông thõng, đau đến chết lặng. Khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện trong tấm gương vỡ, lạnh lẽo, không có một tia cảm tình.
Hôm nay, Độc Cô Thiên Ẩn ta... trùng sinh!!!
--------------------
Đăng bởi | lacly |
Thời gian | |
Lượt đọc | 19 |