Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diêu Quân Thanh

Tiểu thuyết gốc · 1474 chữ

Hỏa Nhược Quỳ không dám nhìn Dạ Ly quá lâu, cụp mắt xuống, yên lặng suy nghĩ về thu hoạch mà mình vừa có được.

Nàng đã từng suy đoán, Tôn chủ có thể vì nhìn trúng năng lực của Tạ Vũ Thần, lại nuối tiếc người tài nên mới nhiều lần tương trợ, cốt yếu để sau này có thể thu hắn về dưới trướng.

Tạ Vũ Thần quả thật rất nhân trung long phượng, có thể đem hắn về dưới tay thì quả thật không khác nào thêu hoa trên gấm, vẽ mắt cho rồng.

Nhưng đến cùng, nguyên do chỉ là vì một lời hứa.

Hỏa Nhược Quỳ đối với kết quả này hơi bất ngờ.

Có thể làm Tôn chủ hứa hẹn như vậy, đến cùng là loại người như thế nào?

Lạc Dật hạ tầm mắt, như có điều suy nghĩ mà chợt cau mày một chút.

Tạ Vũ Thần coi như đã nhặt được món lợi lớn. Nhưng hiện tại, Tôn chủ dường như đã không còn ý định nhất nhất bảo hộ hắn nữa.

Lời ngài hứa là cho hắn một đời bình an, vậy chỉ cần hắn còn sống tốt thì đã được coi là bình an rồi.

Không biết suy nghĩ đến điều gì, hai bàn tay giấu trong tay áo của Lạc Dật đột nhiên cuộn chặt lại, lộ rõ gân xanh, ánh mắt trùng xuống tựa như giếng cổ ngàn năm.

Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn thả lỏng hai tay, bộ dáng lại trở lại như trước, cà lơ phất phơ.

Đột nhiên, một bóng đen chợt xuất hiện trong sảnh điện.

“ Tôn chủ, nữ nhân ở băng phòng kia tình rồi!”

Dạ Ly chuyển tầm mắt, nhìn người mới xuất hiện:

“ Nàng tỉnh từ khi nào?”

“ Chưa đầy một khắc. Nhưng nàng đã đả thương gần mười Lục y giả.”

Khi nói những câu này, rõ ràng hắc y nhân cũng có chút kì dị.

Lạc Dật cùng Hỏa Nhược Quỳ đồng thời liếc hắc y nhân kia một cái.

Nơi này phân chia cấp bậc nghiêm ngặt.

Bạch y, Lục y, Lam y, Huyết y, Tử y, Hắc y.

Thấp nhất là Bạch y, cao nhất là Hắc y.

Tuy Lục y cấp bậc không cao lắm nhưng để một người đã hôn mê nhiều năm, ngay khi tỉnh dậy đã có thể hạ gục gần mười Lục y giả, như vậy quả có chút đáng kinh ngạc.

Mà đối tượng là một nữ nhân thì càng đáng kinh ngạc.

Dù sao trên Thương Lan đại lục, kinh mạch của nữ nhân so với nam nhân đều có sự chênh lệch.

Nam nhân trời sinh đã có khả năng tự hấp thụ linh khí mạnh hơn nữ nhân, thân thể cũng cường tráng hơn không ít.

Nếu một nam nhân căn cơ bình thường, từ khi sinh đã bắt đầu tu luyện thì khi đến đỉnh cấp Hoàng Linh cảnh ít nhất cũng tốn 15 năm.

Còn đối với nữ nhân, ít nhất là 30 năm.

Cho nên, đa số nữ nhân trên đại lục sẽ không lựa chọn con đường tu luyện.

Quá gian khổ.

Hơn nữa còn không có nhiều khả năng đạt được thành tựu gì đáng nói.

Vì vậy, khi nghe được nữ nhân ở băng phòng kia đánh bại gần mười Lục y giả, những người ở đây mới có biểu cảm kỳ lạ như vậy.

Không phải họ xem thường nữ nhân mà bởi vì bọn họ đã từng kiểm tra qua thân thể của nàng, được một cái kết luận.

Thể nhược, nhiều bệnh, không thích hợp tu luyện.

Cho nên, nàng làm sao đánh bại được gần mười Lục y giả thế???

“ Nhược Quỳ, Lạc Dật, cùng bổn tọa đến xem một chút.”

Dạ Ly từng bước từ trên bảo tọa bước xuống.

Ánh sáng trong đại điện chiếu lên ngân diện lạnh băng, chiết xạ từng tia sáng sắc bén.

Ba người một đường cong cong quẹo quẹo trong thông đạo, mất một chút thời gian mới tới được căn phòng kia.

Thật ra, nếu nói là băng phòng vậy không bằng nói là một băng khố sẽ càng chính xác hơn.

Bởi vì bên trong căn phòng này ngoại trừ hàn băng tỏa ra hơi lạnh, một chiếc quan tài băng lạnh lẽo thì không còn gì khác.

Lúc này, trước băng khố là một nhóm người mặc huyết y, mặt nạ bạc thống nhất.

Bọn họ không phải sợ người ở trong kia nhưng nàng là tồn tại đặc thù, không biết nếu làm nàng bị thương bọn họ có thể toàn mạng được hay không. Cho nên, vẫn là chờ đến khi nào Tôn chủ đến rồi hành động.

Khi thấy Dạ Ly xuất hiện, nhóm người cùng hành lễ, nhường cho hắn một đường thông vào bên trong.

Bên cạnh quan tài băng, vài Lục y giả nằm bất động. Nếu không phải thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên khe khẽ, không chừng sẽ nghĩ bọn họ đã chết cả rồi.

Cách đó một đoạn, một tiểu cô nương thu mình đứng trong góc. Y phục hơi loạn, trên trán cũng rỉ ra mồ hôi chảy dọc trên sườn mặt non nớt của nàng. Hai mắt đen láy, linh động mà cảnh giác nhìn mọi vật trước mắt.

Tầm mắt của nàng giao với Dạ Ly trên không.

Hắn có chút nghiền ngẫm mà nhìn nàng.

Một lúc sau, thanh âm lành lạnh không nghe rõ tâm tình vang lên:

“ Ngươi còn nhớ vì sao hôn mê hay không?”

Những Lục y giả bị thương đã được đưa xuống, Huyết y giả cũng đã lui khỏi, trong băng khố lúc này chỉ có ba người Dạ Ly cùng tiểu cô nương trước mắt.

Tiểu cô nương không trả lời ngay, chỉ nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt. Nhưng được một hồi, nàng thu ánh mắt lại.

Trong đôi lam nhãn sâu thẳm kia, nàng không tìm được một tia tâm tình nào của hắn.

Không xác định được tâm tình của hắn, nàng không biết hắn có mục đích gì.

“ Đột nhiên hôn mê, không rõ nguyên do.”

Nàng nói.

“ Ngươi nghĩ lâu như vậy cũng chỉ có một lý do sơ hở đầy mình như thế sao?”

Không đợi Dạ Ly lên tiếng, Lạc Dật đã nói trước một bước.

Tiểu cô nương hướng tầm mắt đến hắn một chút rồi lại chăm chú quan sát Dạ Ly trước mắt.

Gương mặt dù non nớt nhưng khắp nơi đều lộ ra sự cường thế.

Dạ Ly đối với việc Lạc Dật tự do nói chuyện như thế cũng không có gì khó chịu, chỉ nhìn kỹ tiểu cô nương một chút rồi thu tầm mắt về.

“ Ngươi tên là gì?”

“ Diêu Quân Thanh.”

“ Sau này ngươi sống ở đây, yên phận một chút.”

Nói xong liền lưu loát biết mất sau cánh cửa.

Lạc Dật vốn còn muốn nói một câu “ Nàng lại lịch bất chính” thì Tôn chủ của hắn lại trước một bước mà rời khỏi rồi.

Hắn sâu kín liếc Diêu Quân Thanh, hừ một tiếng rồi rời đi.

Hỏa Nhược Quỳ luôn im lặng cũng nhìn kỹ nàng một chút.

Hỏa Nhược Quỳ đối với quyết định của Dạ Ly không dám có dị nghị gì, nhưng để Diêu Quân Thanh ở đây, nàng có chút lo lắng.

Dù sao lòng người khó đoán, một tai họa ngầm đã chôn xuống thì tương lai là vạn trượng dương quang hay vô hạn hắc ám, đều không thể lường được.

“ Tôn chủ, ngài không thấy nữ nhân kia qua loa có lệ hay sao?”

Đi được một đoạn, Lạc Dật không nhịn được mở miệng.

Không rõ nguyên do hôn mê?

Bản thân nàng thân thủ đã có thể so được với hàng ngũ Lam y giả.

Thực lực như thế, hoặc là gặp phải kẻ địch mạnh, chịu thương tổn nên mới hôn mê, hoặc thân thể có vấn đề dẫn đến hôn mê. Nhưng nàng nói “không rõ lý do”, đây rõ ràng là qua loa trả lời.

Hơn nữa, rõ ràng trước đây thể trạng của nàng không cho phép nàng tu luyện, nhưng tại sao đột nhiên lại trở nên mạnh mẽ như thế?

Hắn nhận ra, tất nhiên Dạ Ly cũng nhận ra.

“ Lạc Dật, ngươi biết Song Tâm chú không?”

Diêu Quân Thanh tất nhiên không biết đến đoạn đối thoại của những người này.

Khi Dạ Ly vừa rời khỏi, trong đầu nàng chợt vang lên một giọng nói máy móc cứng ngắc:

[ Nhiệm vụ phụ tuyến: Thu thập giá trị hảo cảm của Dạ Ly.]

[ Tiến độ nhiệm vụ: 10%]

Bạn đang đọc Niết Bàn Chi Phượng Hoàng Tái Xuất sáng tác bởi lacly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacly
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.