Tựu trường
CHAP 1
Ây da! Hơ...ơ...ơ ngáp
Giờ này ai gọi vậy trời?
Cô quơ tay tìm cái điện thoại đến nỗi hất tung hết mọi thứ xuống đất không chút do dự và chả thèm ngó đến là “đứa khỉ” nào đang phiền giấc ngủ ngon của mình rồi cô bấm hẳn nút trả lời.
Ê má, dậy đê!
Thằng nào vậy? - Lúc này, đầu óc cô lơ lửng trên mây, não còn chưa kịp phản ứng thì đã có thế lực làm cô thức tỉnh và bật dậy khỏi giường nhưng vẫn hơi lim dim đôi mắt
Vâng con là Bun đây thưa má Min! - Bun hét toáng trong điện thoại
Mấy giờ rồi? - Min gấp gáp hỏi
Sáu giờ rưỡi. - Lúc này cô đã dần mở đôi mắt của mình ra, cô hỏi:
Hôm nay thứ mấy?
Dạ hôm nay là ngày thứ Hai đầu tuần cũng là ngày tựu trường đấy bà cô ạ! Không biết đầu óc của mày để ở đâu luôn đấy Min. - Mặc dù Bun nói với tông giống chói cả tai nhưng ngữ điệu cảm giác lại tha thiết một cách khó tả.
Sớm như vậy mà kêu ca cái gì? - Min đập mặt vào gối
Dậy đi học cho vui. Dậy đi mà - Bun năn nỉ
Min la lên:
Im cho bà ngủ - Thế là cô bấm tắt điện thoại ngay và luôn không màng đến thằng bạn đang kêu ca, la lối ngoài ra thì có thể nghe được chữ “Ê" trước khi tắt máy là cùng.
Ôi thế mà đã vào năm học rồi sao? Chán thiệt chớ. - Ý nghĩ ấy cứ đọng lại trong cô suốt năm phút đồng hồ.
Sau khi vội vàng thay quần áo, soạn cặp vở xong xuôi nhưng đôi chân vẫn la lết trên sàn nhà. Thú thật tâm trí cô vẫn thật sự nhớ đến cái gối yêu dấu.
Mẹ ơi, mẹ có thấy đôi giày con ở đâu không? - Cô hớt hả
Mẹ không thấy, con thử tìm xem. - Giọng mẹ cô chậm rãi đầy trìu mến
Ôi mèn ơi, mới sáng ra sao mà xui thế không biết?
Mặc dù tâm trí kêu ca về việc tìm đôi giày nhưng chiếc bụng đói của cô không khỏi lấn áp đi hết những việc đấy. Thế là cuối cùng cũng ngồi được vào bàn mà ăn sáng, ăn khoảng chừng mười phút thì tiếng chuông reo lên. Khỏi dòm ra cửa thì cũng biết là nhân vật nào rồi cô thầm nghĩ và không buồn ra mở cửa cho Bun. Bun là người bạn gắn bó với Min suốt từ những ngày thơ ấu đến khi bây giờ hai đứa chuẩn bị rời khỏi ngôi trường cấp ba, kết thúc mười hai năm học tập, thời gian trôi thật nhanh đến nỗi con người ta chẳng bao giờ theo kịp. Ngày nào Bun cũng là người đưa đón, bao những chầu ăn vặt cho chiếc bụng không đáy của Min đến nỗi Min phát khiếp những món ăn vặt. Có một thời gian ba mẹ Min còn nghi vấn về mối quan hệ của hai đứa nữa nhưng khi đối diện với những điều đấy cô chỉ nở một nụ cười và trả lời:
Tụi con chỉ là bạn thân mà thôi, con chỉ xem Bun như người anh em, tri kỉ.
Vừa nói cô vừa nhìn sang Bun cười khoái chí, Bun cũng đáp lại nụ cười ấy nhưng có chút không tươi như mọi ngày. Có lẽ câu nói ấy của Min đã làm anh khá buồn nhưng anh vẫn im lặng và cố gắng giữ được không khí vui vẻ. Sau đó cả hai cùng leo lên chiếc xe đạp cũ kĩ của Bun, đó là món quà nhân dịp sinh nhật thứ mười lăm của anh trước khi vào cấp ba. Vừa đi, cả hai cùng trò chuyện những thứ nhảm nhí mà chỉ riêng tuổi học trò quan tâm như bài kiểm tra, lên bảng trả bài, làm bài tập,v.v
Ê Min, biết chuyện gì chưa? - Bun chợt hỏi sau khi cả hai đã nói xong về công việc ở trường
Chuyện gì? Chưa nói sao biết - Min đáp lại một cách lạnh lùng
Ừ thì năm nay, trường BFC học sinh quá đông, số lượng học sinh vượt hơn hai nghìn người nên khối mười hai bên đó chuyển hết sang trường mình đó. - Bun nói.
Ừm, nhưng tao cũng không ưa gì tụi trường đó. Tụi nó vừa “chảnh” mà còn là con nhà giàu nữa nên tốt nhất không nên dính vào. Mà không hiểu tụi nó chuyển qua đây làm gì nữa, có lẽ tính khám phá giới “bình dân” chăng? - Min vừa trả lời vừa thở dài.
Thôi không nói nhiều nữa, nhanh vào trường kẻo muộn bây giờ. - Min thúc Bun.
Sau khi đã cất xe đạp xong, cả hai cùng nhau bước vào cổng trường. Oái ăm thay lúc đó cả hai gặp ngay đám bạn của Bun. Chúng nó nháo nhào nói bóng nói gió:
Chào cặp đôi đẹp trai đẹp gái. Chàng lại chở chị đi học nữa đấy à?
Min với Bun chỉ là bạn thân thôi, mấy bạn đừng có đồn thổi linh tinh. - Min nói với vẻ mặt không dễ chịu là mấy.
Ồ, thật đau lòng cho chàng Bun. - Đám bạn lại hùa lên
Lúc ấy mặc dù trong lòng nỗi buồn không còn chỗ chứa nhưng Bun vẫn cố gắng cười cho qua chuyện. Sau đó, cả hai cùng đến ngóng danh sách lớp. Thật may sao hai đứa lại cùng chung lớp 12A, nghe cứ như duyên trời định hay sao ấy nhưng tiếc trái tim của nàng Min mãi không mở ra đối với Bun. Nhưng chuyện còn chưa kết thúc ở đó, bỗng nhiên có một điều làm cả hai phải choáng váng mém không kiềm được bản thân (nhất là Min, cô đã mém ngất khi tận mắt thấy được điều ấy).
TO BE CONTINUE...
Truyện Nín đi đồ ngốc, có anh đây rồi! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | rachelnguyenx32 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |