Lại Gần Lâu Đài
Chương 120: Lại Gần Lâu Đài
Dưới ánh sáng ban mai, Sunny và Kai đi xuyên qua thành phố đổ nát nguyền rủa. Đêm đã chậm rãi rời đi. Sự rút lui của nó khiến một trong hai người họ cảm thấy an toàn hơn, trong khi người còn lại thì cảm thấy khó chịu khi không có màn đêm quen thuộc che giấu bản thân khỏi thế giới.
'Mình suýt nữa quên mất nơi này trông đưa đám như thế nào khi có mặt trời chiếu sáng.'
Đâu đó ở phía xa, những cơn sóng biển đen đã ngừng cuộc đổ bộ vĩnh cữu lên những bức tường đá của thành phố cổ đại. Những bức tường này đã chịu đựng hàng nghìn năm ăn mòn và đánh đập mà không cho phép dù chỉ một giọt nước biển đen thấm xuyên qua. Sunny cho rằng chúng sẽ có thể đứng bất bại thêm một nghìn năm nữa.
Đột nhiên cảm thấy khó chịu, cậu quay đầu và thấy bóng dáng xa xôi của Tòa Tháp Đỏ. Kiến trúc ghê gớm đứng sừng sững trên Vùng Đất Lãng Quên như một điềm xấu tà ác, cái chết cho bất cứ ai dám lại gần nó.
'...Có lẽ là không.'
Sunny đã chọn một con đường loanh quanh, phức tạp để đến lâu đài. Kai, người không quen thuộc thành phố nguyền rủa bằng cậu, chỉ đơn giản đi phía sau. Tên thanh niên duyên dáng cảnh giác và bình tĩnh, cây cung lúc nào cũng sẵn sàng bắn tên ra.
Họ đã phải đi vòng qua nhiều khu vực mà cậu biết có những sinh vật đặt biệt kinh khủng sống và đi săn, chậm rãi tiến về điểm đến. Chậm mà chắc, an toàn tốt hơn là phải tiếc hận.
Đến một lúc, Sunny giơ tay lên, ra hiệu cho người đi cùng ngừng lại. Cậu nhìn về phía xa và nhíu chặt mày.
Kai liếc sang cậu và thì thầm:
"Chuyện gì?"
Sunny đưa ngón tay lên môi trước khi trả lời:
"Suỵt. Lắng nghe."
Họ sớm nghe thấy một âm thanh rùng rợn tương tự tiếng khóc quặn tim bị bóp nghẹt. Giống như có một người phụ nữ đang khóc lóc ở màn sương phía trước họ, chậm rãi tiến lại gần họ hơn. Tiếng khóc lóc run rẩy của nó khiến cả hai người Ngủ rùng mình.
Kai nhìn cậu và hỏi không chút tự tin:
"Có khi nào đó thật sự là một cô gái nhân loại?"
Sunny mỉm cười méo xẹo.
"Khả năng thấp."
Không bàn thêm, họ núp đằng sau một đống đá lớn và chờ đợi. Đè người vào đống đá lạnh, Sunny cử cái bóng của mình leo lên tòa nhà và quan sát những con đường xung quanh. Kai nhìn thấy cái bóng bỏ đi với một ánh mắt ngạc nhiên, chớp mắt vài lần, nhưng không nói gì.
Một hai phút sau, Sunny liếc sang hắn và hỏi:
"Mũi tên của cậu đâu?"
Hắn chần chừ rồi trả lời:
"Tôi thường mang theo một bao tên với vài chục mũi tên được đặc chế bởi một trong những thợ rèn tốt nhất trong lâu đài. Nhưng mà mấy gã lịch thiệp nhốt tôi trong giếng...mong chúng an nghỉ...không tốt bụng đến mức cho phép tôi mang nó theo."
Sunny nhìn hắn buồn cười.
"Vậy cây cung đó thật ra là vô dụng?"
Kai lưỡng lự và giây trước khi trả lời:
"...Tôi cũng có vài Ký Ức dạng mũi tên."
"Bao nhiêu?"
Vị cung thủ thanh lịch hạ thấp ánh mắt trong sự xấu hổ.
"Ờ...hai. Liệu có đủ không?"
Sunny yên lặng một lúc, rồi trả lời bằng phẳng:
"Không. Tôi không cho là đủ."
Bên trong làn sương mù, cái bóng của cậu đang nhìn sinh vật mà đang tạo ra tiếng khóc thảm thương đó.
Không phải một cô gái nhân loại.
Một con thú khổng lồ với bốn chân đang đi xuyên qua làn sương mù ban mai. Thịt của nó thối rửa và hốc hác, mắc trên xương như một bộ áo khoác rách rưới. Sunny có thể thấy rõ ràng những cái xương sườn trắng cong lên qua những cái lỗ của bộ da thối rửa, sự hắc ám không tự nhiên ẩn núp đằng sau chúng, và cái những cái hàm mạnh mẽ trên cái đầu gần giống chó, nửa lộ ra ngoài, đầy những cái răng khủng khiếp.
Không cần phải là một thiên tài để hiểu được thứ sinh vật kinh khủng này là một trong những vị chủ nhân cấp Ngã của thành phố đổ nát.
Trong lúc cậu quan sát, con thú mở cái mồm và phát ra thêm một tiếng khóc dài, giống nhân loại, rồi ngừng lại và lắng nghe, như thể chờ đợi có ai trả lời. Khi không có gì xảy ra, nó hạ thấp đầu và tiếp tục hành trình.
May mắn là mặc dù nơi ẩn núp của họ ở khá gần, những nó lại không nằm trên đường đi của thứ kia. Nếu không có gì thay đổi, thì tên Ngã sẽ chỉ đi ngang qua mà không phát hiện họ. Họ chỉ phải chờ đợi.
Sunny thở dài.
"Chúng ta phải ở đây mười phút, ít nhất. Tìm chỗ thoải mái đi."
Một lần nữa, Kai không hỏi gì, chỉ tin tưởng lời của Sunny. Có vẻ như khả năng kì lạ phát hiện nói dối khiến người Ngủ có duyên này ít khi có nhiều câu hỏi.
Một đặc tính tuyệt vời, từ góc nhìn của Sunny.
Không có gì để làm ngoài chờ đợi, họ có chút thời gian để hồi sức. Sunny triệu hồi Suối Vô Tận và uống vài ngụm nước ngọt ngào, mát lạnh. Nhận thấy Kai đang nhìn cậu chằm chằm, cậu chần chừ, rồi đưa cái bình thủy tinh xinh đẹp cho hắn.
Gã thanh niên tham lam uống lấy, như người chết khát. Nghĩ lại thì...
Thấy hơi có tội, Sunny hỏi:
"Lần cuối chúng cho cậu nước là bao giờ?"
Kai rời khỏi bình nước, chùi môi, và mỉm cười với sự sung sướng thuần khiết.
"À. Hai hay ba ngày trước, chắc vậy. Cảm ơn rất nhiều!"
Hắn trả lại cái bính và tò mò nhìn Sunny.
"Này Sunny. Tôi hỏi một việc được chứ?"
Sunny căng thẳng và nhìn tên cung thủ duyên dáng âm u.
"Được."
Mắt cậu thì lại ra hiệu hắn không nên.
Nhưng Kai hoặc là không phát hiện cú lườm đáng sợ hoặc là không quan tâm đến nó.
"Cậu đến Vùng Đất Lãng Quên vào lần đông chí gần đây đúng không?"
"Ừ."
Sunny nín thở, đoán thử tên người Ngủ đẹp trai chuẩn bị hỏi gì. Cách cậu sống sót trong Mê Cung? Tại sao cậu rời bỏ lâu đài? Làm sao cậu sinh tồn trong thành phố đổ nát? Mỗi câu hỏi đều có thể dẫn đến một thảm họa.
Kai nghiêng về phía trước với sự háo hức trong mắt, chần chừ một giây rồi nói:
"Vi...video nhạc đứng đầu bảng ngoài kia là gì?"
Sunny chớp mắt.
'Ờ...gì cơ?'
Hoàn toàn không phải thứ cậu trông đợi nghe được. Nhận ra tên thanh niên duyên dáng đang nhìn mình đầy sự trông đợi, cậu vặn mình và trả lời không rõ lắm:
"Đó...ờ...tôi không biết."
Kai thở dài, rõ ràng rất thất vọng, nhưng lại đột ngột mỉm cười lần nữa.
Nụ cười rộng và chói lóa.
"....Tôi hỏi thêm câu nữa được chứ?"
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 200 |