Từ Biệt
Chương 133: Từ Biệt
Nephis nắm hai viên pha lê lấp lánh, nhìn chúng với biểu hiện nặng nề. Sunny cũng nhìn chăm chú vào mảnh hồn, đầu cậu đầy những ý nghĩ u ám.
Những mảnh còn sót lại từ linh hồn vỡ nát tỏa sáng dịu dàng trong ánh chạng vạng.
Quanh họ, những cư dân sống bên ngoài lâu đài vội vã vào trong những căn nhà đáng thương hại trước khi đêm đến. Mặt trời đã bị ẩn giấu đằng sau cái bóng độc điệu của Tòa Tháp Đỏ, nhấn chìm thế giới trong cái bóng ghê rợn. Không khí đầy sự sợ hãi và lo lắng.
Cậu nhăn mặt.
"Cô đang nghĩ gì?"
Ngôi Sao Thay Đổi thở dài và ngước lên. Gương mặt trắng ngà trầm tư và đắng chát. Cô yên lặng một lúc, rồi nói bằng giọng bình tĩnh như thường:
"Chúng ta cần tách ra."
Sunny không kiềm được mà cười.
"Cô biết chuyện gì thường xảy ra khi người ta tách ra trong trường hợp như thế này phải không?"
Cô nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt xám, lạnh lẽo, không tí hài hước.
"Đây không phải phim truyền hình, Sunny. Chúng ta có cách để cung cấp thức ăn và nơi ở cho hai người trong một tuần. Không có lý do gì bỏ qua cơ hội này cả."
Cassie quay sang cô, một biểu hiện bối rối hiện lên mặt.
"Nhưng...nhưng còn người thứ ba?"
Sự yên lặng khó chịu lơ lửng giữa họ, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gió. Sunny nhìn cô gái mù, rồi Nephis, rồi nhìn bản thân. Người nào trong số họ phải chịu đói trong cái lạnh trong lúc hai người còn lại ăn uống thoải mái trong sự an toàn của tòa lâu đài?
Cậu nghĩ là mình đã đoán được.
'Mình trông đợi gì khác chứ?'
Còn chưa đến mười phút kể từ lúc họ đến văn minh nhân loại - ừ thì văn minh so với nơi địa ngục đáng căm hận này - và mối liên kết mang tính thăm dò mà đã được xây dựng giữa họ trong chảo dầu Mê Cung đã bắt đầu rách từ chỗ khâu.
Đúng như cậu đoán trước kia, bản chất về mối quan hệ của họ sẽ thay đổi khi mà họ không phải ba người duy nhất trên thế giới, không có ai khác để dựa dẫm ngoài lẫn nhau. Nó có đủ mạnh để duy trì khi mà không có sự cần thiết tuyệt vọng đó? Cậu không chắc.
Trong suốt cuộc đời, Sunny chưa bao giờ ở lâu trong bất cứ nhóm nào. Cậu không biết lần này có khác gì hay không.
Ngay lúc sự tự ti của cậu chuẩn bị mất kiểm soát, Nephis thở dài và đưa cậu hai mảnh hồn.
"Đây. Mang Cassie vào trong."
Cậu nhìn chằm chằm vào tay cô, rồi đột ngột ngước lên.
Một cơn bão cảm xúc kì lạ dâng trào trong tim. Có bất ngờ, vui vẻ, lo lắng...nhưng cùng lúc, hoàn toàn không hợp lý, sự âm u của cảm giác xấu hổ và phẫn nộ. Không biết phải làm gì với tất cả những cảm xúc đó, cậu cau mày và hỏi:
"Tại sao là tôi?"
Ngôi Sao Thay Đổi đơn giản nhướng mày. Lắc đầu, Sunny mỉm cười méo xẹo rồi nói thêm:
"Đừng hiểu sai, tôi không từ chối. Tôi chỉ tò mò tại sao cô bỗng nhiên lại tốt bụng đến vậy. Hay là từ một trách nhiệm cao quý lệch lạc nào đó?"
Nephis nhìn cậu một lúc, rồi nói với sự hờ hững:
"Tôi chưa từng cao quý. Tôi chưa từng tốt bụng."
Cậu chớp mắt, cố kiềm nén khát vọng nhéo má Neph để đảm bảo cô còn thức. Cô ta có soi gương bao giờ không? Nếu cô ta không cao quý, thì ai?
Trong lúc đó, Ngôi Sao Thay Đổi nhún vai và nhìn đi hướng khác.
"Đó đơn giản là lựa chọn tốt nhất. Ngay lúc này, chúng ta cần nhất là thông tin. Với trợ giúp của cái bóng, cậu sẽ có thể tìm hiểu nhiều hơn những việc diễn ra trong lâu đài, nhiều hơn hẳn những gì tôi có thể. Trong lúc cậu thu thập thông tin ở bên trong, tôi cũng sẽ làm vậy ngoài này. Chúng ta sẽ gặp sau một tuần, chia sẻ những thứ tìm được và quyết định phải làm gì tiếp theo."
Sunny chỉ nhìn cô chằm chằm. Neph vừa mới...tiết lộ cô cũng thực dụng cay độc không kém gì chính cậu? Một lần nữa, cậu lại có một mớ cảm xúc hỗn độn. Vừa vui mừng vừa đau lòng vì sự thiếu cảm tình của cô.
Nhưng mà, việc cô đơn giản cho rằng họ sẽ tiếp tục làm việc với nhau, như thể đương nhiên, cũng không thoát khỏi sự chú ý của cậu. Vì lý do gì đó, chi tiết nhỏ này khiến Sunny có một cảm giác ấm áp.
Nephis nhìn cậu rồi nói thêm:
"Hơn nữa, điều kiện thỏa thuận đã kết thúc. Cậu đã hứa đưa hết chiến lợi phẩm cho tôi trên đường đến lâu đài. Và chúng ta đã đến. Sinh vật đá là do cậu giết, nên những mảnh hồn này nên thuộc về cậu."
'Thỏa thuận? Thỏa thuận gì?'
Ờ, đúng rồi...cậu đã thỏa thuận với Ngôi Sao Thay Đổi để cô dạy cậu kiếm thuật và chính cậu có thể che đậy sự thật cậu không có cách nào hấp thụ mảnh hồn. Cậu suýt nữa quên mất vụ đó.
Nhưng cô thì không.
Lúc này, khi mà Sunny được nhắc về sự tồn tại của nó và nhận ra nó đã kết thúc, cậu lại cảm thấy hơi tiếc nuốt. Giống như có vài sợi dây liên kết họ đột nhiên bị cắt đứt.
Thở dài, cậu nhận lấy mảnh hồn từ tay cô và nắm chặt chúng.
"Được rồi. Vậy thì...ừm, gặp cô sau một tuần."
Sunny mở miệng, muốn nói gì đó khác, nhưng rồi chỉ quay đi. Bước sang một bên, cậu cho hai cô gái chút riêng tư để nói tạm biệt. Không lâu sau đó, bàn tay tinh tế của Cassie tìm đến vai cậu.
Sunny liếc sang cô gái mù, im lặng một lúc, rồi hỏi:
"Chuẩn bị rồi?"
Cô chần chừ trước khi trả lời. Khi trả lời, có một chút buồn bã trong giọng cô:
"Ừm."
Cứ như vậy, họ rời đi, để lại Nephis đứng sau, đứng một mình trong sự hắc ám tăng dần của màn đêm đang buông xuống.
Dẫn cô gái mù, Sunny lại gần cầu thang to lớn mà dẫn đến cánh cổng hoa mĩ của tòa lâu đài đá hoa cương tráng lệ. Ở ngoài này, không có gì khác ngoài tiếng gió hú và tấm vải hắc ám đang đến gần. Có vẻ như những người sống trong khu nghèo khổ này không được phép dựng nhà trên thềm đá rộng phân cách những bậc thang đá hoa cương và khu dân cư bên ngoài.
"Cẩn thận, phía trước có bậc thang."
Sau khi nhắc nhở Cassie, cậu cảm giác một sự lạnh lẽo nắm lấy tim mình. Vì lý do gì đó, có cảm giác giống như một khi bước lên những bậc thang này, thì sẽ không thể quay lại nữa.
Nghiến răng, Sunny tiến lên và bắt đầu leo lên phía lâu đài.
Họ sớm đến được đỉnh cầu thang và dừng lại trước vài người lính gác không thân thiện.
Cả hai người đàn ông trẻ tuổi chặn đường họ đều mặc Ký Ức dạng giáp và lộ liễu cầm vũ khí, như để cảnh cáo bất cứ ai đến gần đừng thử sự kiên nhẫn của họ. Họ nhìn Sunny mà còn không thèm che giấu sự ghét bỏ.
"Mày muốn gì, đồ chuột nhắt?"
Sunny chần chừ, rồi giơ ra hai mảnh hồn.
"Ồ, nhìn mà xem. Con chuột mang quà cho chúng ta kìa."
Bật cười, hắn nhận lấy hai viên pha lê lấp lánh rồi vẫy tay.
"Vào đi. Sẽ có người gặp mày bên trong."
Cố không lườm hai tên người Ngủ với sát ý trong mắt, Sunny nặn ra một nụ cười tái nhợt và cẩn thận đi ngang qua họ.
Rồi, nhìn lên vài chục cái đầu lâu treo trên những sợi xích gỉ, cậu u ám thở dài và dẫn Cassie qua cánh cổng của lâu đài.
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 189 |