Lạc Khỏi Ánh Sáng
Chương 162: Lạc Khỏi Ánh Sáng
Đẩy con dao vào cơ thể yếu ớt của Harper, Sunny lao về phía trước. Cái bàn gỗ phế liệu bay sang một bên và nát thành từng mảnh khi đụng vào vách tường. Với tay còn lại, cậu bạo lực nắm lấy mặt thằng trẻ tuổi và đè hắn lên sàn nhà, đảm bảo không có âm thanh gì thoát ra khỏi miệng hắn.
Harper mở to mắt, trong đó đầy đau đớn và kinh sợ, nhìn chăm chú Sunny với một câu hỏi im lặng nhưng điếc tai.
...Tại sao?
Cảm thấy dòng máu nóng hổi chảy xuống tay mình, Sunny cuối cùng để cơn đau đớn từ Khiếm Khuyết chiến thắng.
Cậu thì thầm, giọng nói thô ráp và gần như không nghe được:
"Lạc Khỏi Ánh Sáng! Tao là...Lạc...Khỏi Ánh Sáng..."
Ngón tay run rẩy của Harper tìm đến gương mặt cậu và để lại vết máu trên nó, vết máu trộn với nước mắt. Hắn ta yếu ớt có đẩy Sunny đi, nhưng không còn sức mạnh nào trong tay nữa.
Cắn môi đủ mạnh để chảy máu, Sunny đè tên gầy gò và vặn dao, cầu nguyện mọi thứ sớm kết thúc.
'Đừng nhìn tao...làm ơn, đừng nhìn tao...'
Cuối cùng, ánh mặt buộc tội, kinh sợ của Harper trở nên yên tịnh và không còn ánh sáng. Sunny cảm thấy nhịp đập của tim hắn đã ngưng lại thông qua lớp vải mỏng của bộ áo. Đảm bảo Harper đúng là đã chết, cậu thả con dao và bò đi.
'Ôi thần thánh à...'
Như thể bị ý nghĩ đó gọi đến, giọng nói của Ma Pháp thầm thì vào tai cậu:
[Bạn đã giết Mộng Giả Harper.]
[Bóng của bạn trở nên mạnh hơn.]
Vặn người trong cơn co giật đau đớn, Sunny cong người và nôn mửa không ngừng. Khi cậu yếu ớt té trên mặt đất và cố chùi mặt, chỉ để nhận ra mặt mình dính đầy máu.
'Mình giết hắn. Mình vừa giết một người thật...'
Một cảm giác an tĩnh kì lạ nắm giữ Sunny. Ngồi trên sàn đá lạnh lẽo, cậu nhìn chằm chằm cái xác của tên mình vừa giết, và chật vật hình thành một ý nghĩ hoàn chỉnh. Sau một lúc cậu mới thành công:
'Quá nhiều...ôi, đây là quá nhiều...'
Mọi thứ là quá nhiều với cậu. Tại sao cậu phải chịu đủ thứ này? Đoàn xe nô lệ, Vùng Đất Lãng Quên, Ngôi Sao Thay Đổi và giờ là Harper. Cậu đã phạm phải tội lỗi gì mà phải trải qua những ác mộng này? Hay là cậu đã chết rồi, và đang bị cầm tù dưới địa ngục?
'...Cứt chó. Hắn ta đáng chết.'
Sunny nghiến răng và buộc bản thân tập trung vào suy nghĩ đó.
'Tại sao mày phải thấy có lỗi? Thằng chó đó định bán mày cho Gunlaug. Nó biết nó đang tiếp tay giết mày. Và không chỉ mình mày. Cả Neph. Và Cassie.'
Nhưng cho dù cậu có cố thuyết phục bản thân cậu có quyền giết Harper đến đâu, sâu bên trong, cậu vẫn không thể chấp nhận. Có cả triệu cách để xử lý thằng nội gián ngượng nghịu, đáng thương hại kia. Không...có một lý do khác...
'Thôi nào...làm gì có ai khác ở đây. Tại sao mày không thể thật lòng với bản thân một lần? Cứ nhận đi. Đừng có làm thằng đạo đức giả.' Sunny nhăn mặt và nghiến chặt răng.
'Nói đi!'
Dù không muốn, cậu mở miệng và thầm thì:
"Tao giết nó vì tao muốn sống. Tao giết nó...vì như vậy dễ hơn."
Cứ như vậy, cậu bỗng dưng cảm thấy tốt hơn.
Có gì to tác? Đằng nào cậu cũng đã là kẻ giết người.
Cậu vốn còn có ý định giúp Nephis giết hàng trăm người.
Bị sự trớ trêu của tình huống đâm chọc, Sunny suýt không kiềm được mà bật cười.
Cậu không muốn phát ra quá nhiều âm thanh. Phá nát cái bàn là một sai lầm. Lỡ có ai đến xem thử sự ồn ào?
Vậy sẽ tệ. Sẽ xấu hổ.
Đúng rồi...cậu phải làm gì với cái xác?
Thay vì suy nghĩ câu trả lời, Sunny nghiêng người và lại nôn mửa.
...Khi cậu ngồi thẳng người sau một lúc, cánh cửa mở ra.
Và ở đó, ngay tại cánh của, gương mặt tái nhợt, không ai khác ngoài Caster.
Với biểu hiện kinh ngạc, tên Truyền Nhân kiêu hãnh nhìn cảnh tượng bên trong. Cái bàn bị vỡ, mùi rượu trong không khí, cái xác đẫm máu và con dao trên ngực, và cả Sunny lôi thôi quỳ trên sàn, tay và mặt dính đầy máu tươi.
'Ôi, không!'
"Đây...đây không phải..."
Nhưng mà, không có từ gì khác hiện ra trong đầu cậu. Cho dù cậu có nói gì, thì tình huống này vẫn sẽ không có vẻ tốt hơn.
Nhìn thẳng vào mắt cậu, Caster hỏi với sự kinh dị trong giọng nói:
"Sunny...cậu làm gì rồi?"
Sunny chớp mắt và nhìn chăm chú thằng đẹp trai kia. Sau vài giây, cậu mở miệng nói chuyện:
"Cậu nghĩ sao? Tôi giết thằng khốn kia."
Giọng nói bình tĩnh và hờ vô tư. Cho dù bên trong Sunny cảm thấy như thế nào. Thì trước mặt Caster cậu cũng không thể cho thấy sự yếu đuối.
Cậu không tin tưởng thiếu gia của gia tộc Han Li này chút nào. Luôn có gì đó không đúng về tên này.
Vậy nên...nếu có lúc nào cần diễn kịch, thì đó là bây giờ. Nhất là khi, không như những người khác tại nơi này, Caster đã biết Sunny không vô dụng như mọi người tin rằng. Hắn ta đã biết kể từ đêm ba người họ chiến đấu với con ác quỷ.
"Giết...tại sao cậu giết hắn?"
Sunny đứng dậy và nhún vai.
"Hắn ta hỏi quá nhiều."
Caster mở miệng, choáng, ngậm miệng. Sau một lúc, hắn đột nhiên cau mày:
"Hỏi kiểu gì?"
Có vẻ như hắn đã nhận ra gì đó.
...Nghĩ lại thì, hắn ta làm gì ở đây chứ?
"Ồ, cậu biết đó. Tôi biết Nephis rõ không, Kĩ Năng cô ta là gì, làm sao cô ấy có Tên Thật, kiểu đó."
Không cho Caster kịp phản ứng, Sunny chùi tay bằng một miếng rong biển và nói thêm:
"Thật ra thì thằng Harper này là nội gián của Tessai. Tôi bắt gặp hắn báo cáo với một tên Hộ Vệ Lâu Đài hồi sáng nay."
Caster yên lặng một lúc, rồi khẽ hỏi:
"Cậu có bằng chứng cho việc đó không?"
Sunny lườm hắn rồi nhướng mày.
"...Lời nói của tôi không phải bằng chứng?"
Một ý nghĩ điên cuồng xuất hiện trong đầu cậu.
'Mình có phải giết luôn Caster?'
Liệu cậu có khả năng đó, nếu như phải làm?
Khả năng không cao.
"Sao, cậu không tin tôi?"
Tệ, tệ. Tình huống này quá tệ. Tùy thuộc vào những lời nói tiếp theo của Caster, Sunny có thể sẽ gặp vô vàn rắc rối. Và cậu thì lại không có năng lực để làm gì cả.
Lo lắng và bất an, cậu nhìn chằm chằm Caster.
Tên Truyền Nhân kiêu hãnh lưỡng lự. Sau một lúc, hắn đi vào trong và đóng cửa sau lưng.
"Không, tôi tin cậu. Thật ra thì chính tôi cũng đã hơi nghi ngờ thằng nhóc này. Đó là tại sao tôi đến đây sau khi nghe nói có người thấy hai người đi chung. Nhưng, Sunny...những người khác...những người khác có thể không nghĩ như vậy."
Hắn ngửi thấy không khí và nhăn mặt.
"Xin lỗi nhưng tôi phải nói, cậu có tiếng là có tánh xấu. Thêm rượu và việc không có bằng chứng liên kết Harper với lâu đài...cậu có thể thấy được tại sao việc này nhìn rất tệ."
'Thằng chó!'
Sunny cau mày, cố giả vờ bình tĩnh. Cậu thấy được việc này đang đi về hướng nào...
"Vậy? Cậu tính làm gì?"
Caster nắm lấy vai cậu. Rồi nói bằng giọng nghiêm túc và trầm trọng:
"Làm gì khác được? Tôi sẽ giúp cậu che đậy mọi thứ, đương nhiên rồi. Dù sao thì chúng ta cũng là đồng đội. Nhưng, Sunny...không ai có thể biết được việc xảy ra ở đây. Nhất là Tiểu thư Nephis. Đây sẽ là...sẽ là bí mật giữa hai người chúng ta. Được chứ?"
Dứt lời, hắn nhìn thẳng vào mắt Sunny...và mỉm cười.
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 206 |