Sương Mù
Chương 247: Sương Mù
Đứng quanh mộ đá, những thành viên trong tổ đội nhìn về phía nó với biểu hiện buồn bã - trừ Cassie, người quay đi và nhìn về phía sườn núi, như thể cố che giấu cảm xúc.
Bây giờ khi biết được họ đang nhìn gì, tâm trạng của mọi người đột nhiên trở nên thất vọng và trang nghiêm. Những người bị kẹt ở Vùng Đất Lãng Quên đã quen với cái chết và bi kịch, nhưng tìm thấy một cái mộ lẻ loi ở quá xa bất cứ nơi nào mà một con người khác có thể tìm đến, bị lạc dưới bầu trời xám xa lạ của thế giới Mộng Ảo, vẫn là một lời nhắc nhở thấm thía.
Không ai trong số họ từng gặp những Mộng Giả của tổ đội ban đầu, nhưng sau khi sống trong bóng râm của những thành tựu truyền thuyết và nghe những câu chuyện về kì tích của họ một thời gian dài, có cảm giác như nấm mồ này thuộc về một trong số họ vậy.
Vì thực tại của Lâu Đài Tươi Sáng ảm đạm và căng thẳng đến kia, dễ quên mất ở thế giới nguyền rủa này, tất cả bọn họ đều là nhân loại. Nhưng ở trước mộ yên tĩnh, sự thật đó lại rõ ràng và thẳng thừng: đây là họ chống lại làn sóng vô tận Sinh Vật Ác Mộng, và mỗi một người ngã xuống là làm yếu đi toàn bộ bọn họ.
Sunny thở dài và nhìn đến những từ được khắc trên một viên đá đặt trên cùng. Mất cậu một lúc để đọc được chạm khắc đó, vì nó không được viết bằng những kí tự cổ mà cậu đã trở nên quen thuộc. Thay vì đó, nó được viết bằng những chữ cái đơn giản của ngôn ngữ nhân loại, trông rất kì quặc và xa lạ ở nơi ruồng bỏ này.
Khắc vào trong đá bằng cách không rõ, một dòng chữ duy nhất được để lại trên nấm mộ không có đánh dấu gì khác.
"Ác mộng của cô ấy đã kết thúc."
Với trái tim nặng nề, Sunny thầm lặp lại lời đó vài lần. Kì lạ thật khi chỉ vài từ ít ỏi lại mang nhiều ý nghĩa đến vậy. Chúng vang vọng trong tâm trí cậu và vương lại ở đó, để lại một dấu hằn sâu và tiếc nuối.
'...An nghỉ đi, cho dù cô là ai. Tôi...tôi hi vọng giấc mơ của cô bây giờ ngọt ngào và thanh thản.'
Với ý nghĩ đó, cậu quay đi và nghiến răng.
Khi nào thì cơn ác mộng của chính họ mới kết thúc?
Những thành viên khác của tổ đội chậm rãi hồi phục lại từ sự trầm tư. Kai thở dài và nhìn sang Ngôi Sao Thay Đổi, gương mặt đầy sự buồn bã.
"Tôi đoán...tôi đoán đây là thứ chúng ta tìm kiếm. Lãnh Chúa Đầu Tiên và đoàn thám hiểm của ông ta chắc chắn đã đi qua lối này. Nhưng giờ thì sao?"
Nephis liếc sang cái mộ một lần cuối rồi quay sang nhìn tên cung thủ duyên dáng.
"Phải có một lối vào một hầm mỏ cũ kĩ đâu đó gần đây. Từ những gì Cassie thấy được, thì đó là nơi họ đi đến."
Sunny cau mày. Có gì đó trong lời nói của cô ta khiến cậu thấy bất an. Nhưng tại sao?
Quay đầu, cậu nhìn sang Cassie, người vẫn đang im lặng đứng cách họ vài bước, đầu cô quay về phía những ngọn núi. Có vẻ như cô gái mù đang ngắm cảnh sương mù chậm rãi trôi xuống dốc núi, từ từ đến gần thung lũng.
Cô đã quá yên lặng từ nãy đến giờ.
Với một cảm giác không lành bóp lấy tim cậu, Sunny ra hiệu với Nephis và kéo sự chú ý của cô. Ngôi Sao Thay Đổi cau mày, rồi nhìn theo ánh mắt của cậu và gương mặt cô hơi thay đổi.
Đi về phía bạn mình, cô cẩn thận đặt tay lên vai cô gái mù. Ngay tức thì, Cassie giật mình quay lại, gương mặt tái nhợt.
"...Cassie? Cậu thấy gì sao?"
Có một biểu hiện kinh hoảng trên mặt cô gái mù. Trong vài giây, cô chỉ thở nặng nề, như thể cố điều khiển bản thân. Cuối cùng, cô lên tiếng, giọng nói khẽ mà ổn định:
"Sương mù...chúng ta cần xuống lòng đất trước khi sương mù đến. Nếu không, tất cả sẽ chết!"
Nephis không lãng phí thời gian hỏi Cassie thêm. Quay người, cô hét lên:
"Sunny, Night! Tìm lối vào hầm mỏ, nhanh chóng!''
Một giây sau, Kai bay lên không và lao về phía khán đài khổng lồ đối diện mỏ. Sunny cũng không chần chừ: cái bóng tách khỏi chân cậu và lướt với tốc độ giật mình.
Bất chấp sự khẩn cấp của tình huống hiện tại, cậu vẫn giữ bình tĩnh.
'Vậy...chắc đây là tại sao chúng ta không gặp phải một sinh vật nào ở nơi này.'
Sunny đã đoán rằng sẽ có việc gì tương tự xảy ra ngay từ lúc họ tiến đến chân đồi của Dãy Núi Rỗng. Kể cả trước khi biết những ngọn núi này nguy hiểm đến mấy, cậu đã biết rằng không có vùng đất nào mà san hô đỏ không thể mọc lại có khả năng an toàn.
"Caster, Effie! Chuẩn bị di chuyển ngay khi do thám tìm thấy gì!"
Liếc qua bức tường sương mù trắng mà đã bắt đầu thẩm thấu vào thung lũng, Nephis lưỡng lự một giây, rồi triệu hồi thanh kiếm. Đằng sau cô, Cassie hơi nâng lên khỏi mặt đất và rút ra Vũ Công Yên Ắng, cầm lấy thanh rapier thanh lịch trong tay trái.
Hai cái cánh trong suốt biến thành một bóng mờ sau lưng cô.
Nhìn về phía họ, Sunny thở dài và đi sang đứng cạnh Thánh Đá. Tâm trí cậu phải lo cho việc quan sát thế giới thông qua cái bóng. Rồi, cậu nhắm mắt và tập trung vào những giác quan còn lại.
Cái bóng và Kai tìm đến lối vào mỏ gần như cùng lúc. Một cái lối vào hình vòm cung được cắt thẳng vào một bên ngọn núi, với những cây cột giả được khắc vào đá xung quanh nó. Cái miệng hầm tăm tối và bất tường.
Có một lối đi vặn vẹo dẫn ra từ hầm đến nơi mỏ lộ thiên. Sunny không thể nhìn thấy nó thoát ra ờ đâu từ mê cung đá tảng, nhưng khá chắc là Kai sẽ thấy được từ bên trên.
Mở mắt, cậu nhận thấy bức tường sương mù đã gần đến họ, chỉ vài giây nữa là ngã xuống mỏ, và nói:
"Theo tôi!"
Dứt lời, cậu chạy về phía chung chung của hầm. Những người khác chạy sau cậu, nhanh nhất có thể - đương nhiên là ngoại trừ Caster.
Nửa đường đến bức tường của mỏ, Kai đáp xuống cạnh họ và chỉ về một chỗ mở ra chỉ hơi thấy được giữa những bậc đá.
"Ở đó! Nhanh lên!"
Họ tiến vào lối đi ẩn giấu và chạy nhanh nhất có thể, không lâu sau đó đến được một cái đường hầm rộng rãi.
Ở ngoài rìa của sự hắc ám, Sunny dừng lại một giây và nhìn lại bức tường sương mù đang nhanh chóng đến gần.
Lúc nhìn vào làn sương mờ đục, một cảm giác lạnh lẽo và nặng nề của sự sợ hãi đột ngột nắm lấy tim cậu.
Không lãng phí thêm thời gian nữa, cậu quay người và lao vào những cái bóng.
Vài giây sau, sương mù xoáy quanh trước lối vào hầm và nuốt chửng thế giới bên ngoài.
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 177 |