Không Có Chủ Nhân
Chương 253: Không Có Chủ Nhân
Cái bóng người đứng một mình ở giữa sương mù, xa lánh kì lạ và bất động. Lúc Sunny kéo sợi dây vàng và ra hiệu cho mọi người dừng lại, nó khẽ cựa quậy và quay đi, rồi lại trở nên bất động một lần nữa.
Sunny cảm giác một sự sợ hãi lạnh lẽo lắng vào tim mình.
Khả năng gặp phải một con người khác ở nơi tăm tối, đáng sợ này đã đủ ghê rợn. Cậu thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc một thành viên trong đoàn thám hiểm mất tích kia đã có thể sống sót dưới đây, trong hắc ám, nhiều năm đến vậy. Trừ khi họ không còn là nhân loại.
Nhưng ngay cả việc đó cũng không phải nguyên nhân cho sự lạnh lẽo và sợ hãi cậu đang có.
Nguyên nhân thật sự không có liên quan gì đến lôgic mà hoàn toàn vì Phân Loại độc nhất của cậu. Bởi vì nó, Sunny cảm giác được có gì đó cực kì sai lầm, khủng khiếp về cái bóng.
Cảm giác cậu có từ nó là ghê rợn và hoàn toàn sai trái. Nhưng mà, nó không có vẻ nguy hiểm hay thù hằn. Thay vì đó, nó cảm giác lạc lõng, trống rỗng, và...tiếc nuối. Cái bóng tràn đầy sự buồn bã và đau đớn mà cậu không thể miêu tả thành lời.
Sunny không quá đồng cảm với những việc có liên quan đến những nhân loại khác, nhưng kì lạ, cậu lại không kiềm được mà chia sẻ sự chịu đựng của cái bóng lẻ loi này. Có lẽ là vì, theo một cách, họ là đồng loại.
Trong lúc cậu quan sát cái bóng, không chắc nên làm gì, nó đi vài bước về nhiều hướng lộn xộn rồi lưỡng lự dừng lại, ngập ngừng ở đó mà không di chuyển. Rồi nó lại đi và lại đứng yên.
Như thể cái bóng bị lạc.
Vài giây sau, Sunny cuối cùng hiểu được bản chất của cái cảm giác sai lệch cậu cảm nhận được từ sâu bên trong cái bóng cô độc. Khi nhận ra, một cơn lạnh chạy khắp người cậu.
Nguyên nhân cái bóng này quá kì lạ và ghê rợn là vì nó không gắn với ai cả. Không có người nào chiếu ra cái bóng đó. Ít nhất là không còn nữa.
Con người mà cái bóng đã từng thuộc về đã biến mất, bị cắt khỏi tồn tại bởi sức mạnh không rõ. Sunny cũng không thể cảm nhận được có xương người nào gần đây cả. Như thể người kia không phải bị giết, mà đơn giản là...bị xóa mất.
Còn cái bóng thì bị ở lại để phải lang thang không mục đích trong sương mù này vĩnh viễn.
'Quả là một định mệnh tồi tệ...'
Nhưng câu hỏi còn đó...cậu phải làm gì đây? Cái bóng ở ngay trên đường cậu. Sunny hoặc là phải đi qua nó hoặc là quay lại và tìm đường khác thông qua mê cung.
Nhưng mà thứ đáng thương hại này thì có thể gây ra nguy hiểm gì? Dù sao thì nó chỉ là một cái bóng. Cái của bản thân cậu còn không đánh được một con ruồi nếu nó cố. Thứ này chắc cũng phải tương tự.
Thở dài thật sâu, Sunny chậm rãi đi về phía trước. Mỗi bước đi cậu lại cảm giác được rõ hơn cái bóng đơn độc.
...Đến một lúc, nó cũng cảm giác được cậu.
Quay mặt sang Sunny, cái bóng chần chừ vài giây, rồi dè chừng lướt lại gần hơn. Cậu có thể cảm nhận được một đợt phun trào của những cảm xúc câm nín tỏa ra từ nó: ngạc nhiên, hi vọng...rồi, đột nhiên tuyệt vọng.
Nhận ra cậu không phải chủ nhân thất lạc đã lâu của nó, cái bóng đứng hình. Vai nó chùng xuống.
Cảm giác được sự cô độc, đau đớn và buồn bã sâu lắng ngay trước mặt, Sunny nghiêng đầu sang một bên.
Rồi, làm theo một sự thôi thúc, cậu vươn tay ra với cái bóng:
'Đây...nắm lấy tay ta. Ngươi không phải ở một mình nữa.'
Cái bóng run rẩy, như thể nó nghe được lời mời gọi thầm lặng đó. Rồi, nó lưỡng lự vài giây và lại gần cậu với sự rụt rè. Cuối cùng, nó nâng tay lên và cẩn thận đặt nó vào tay của cái bóng của bản thân cậu.
Một giây sau, nó biến mất.
Sunny thở dài.
[Bóng của bạn trở nên mạnh hơn.]
Chìm vào Hồn Hải, cậu đi dọc theo hàng ngũ những cái bóng thầm lặng đứng trên bề mặt nước yên tĩnh. Và ở đó, như cậu dự đoán, có một kẻ mới.
Một cái bóng của một cô gái duyên dáng đứng giữa chúng, cũng bất động và an ổn như những kẻ khác. Sự đau đớn, buồn bã và cô độc đã mất. Cái bóng cuối cùng có vẻ an bình.
Sunny nhìn cô vài giây, tim cậu nặng trĩu. Cuối cùng, cậu nói:
"Chào mừng. An nghỉ đi. Ác...ác mộng của cô kết thúc rồi."
Dứt lời, cậu rời khỏi biển yên lặng và thở dài lần nữa.
Đứng trong bóng tối với đôi mắt được niêm phong, Sunny bất động một lúc.
Rồi, cậu kéo sợi dây vàng và dẫn tổ đội vào sâu hơn làn sương mù.
Sunny không biệt họ lang thang trong mê cung hắc ám này bao lâu. Nhiều hơn một lần, cậu đến ngõ cụt và phải tìm đường khác. Khó để không lạc đường sau tất cả những đường hầm rẽ và ngoặt lung tung, nhưng cậu bằng cách nào đó đã giữ được đúng đường.
Trên đường đi, cậu tìm thấy thêm ba cái bóng nữa. Mỗi người đều như kẻ đầu tiên, lạc lõng và cô độc.
Và cũng như kẻ đầu tiên, họ rồi cũng nắm lấy tay cậu và bị hấp thụ vào Hồn Hải. Bốn người họ - một cô gái và ba chàng trai - bây giờ im lặng đứng cạnh nhau, một lần nữa được đoàn tụ mặc dù chủ nhân của họ đã biết mất từ lâu.
...Nhìn thấy họ ở cạnh nhau mang lại cho Sunny chút an ủi, cho dù nó có lệch lạc đến mấy.
Có năm tảng đá được đặt quanh lửa trại mà đoàn thám hiểm để lại, nên cậu đoán là có năm người đã đi vào hầm mỏ cổ đại. Bốn người họ cuối cùng đã mất mạng ở nơi hắc ám, ghê rợn này.
Nhưng cho dù Sunny cố tìm kiếm đến mấy, cậu vẫn không tìm được cái bóng thứ năm.
Bản thân Lãnh Chúa Đầu Tiên không có ở đây.
Liệu ông ta bằng cách nào đó đã sống sót và rời khỏi mê cung sương mù?
Đến một lúc, Sunny cảm giác có ai đó kéo lấy sợi dây vàng. Quay lại, cậu đi vài bước và dừng cạnh Cassie. Cảm giác được cậu lại gần, cô gái mù giơ tay lên và chỉ về phía một đường hầm.
Hiểu được cô muốn nói gì, Sunny dẫn đội đi về hướng đó.
Không lâu sau, âm thanh nước chảy chạm đến tai cậu.
Một thời gian sau đó, họ đi đến bờ của một dòng sông ngầm khác.
Họ đã đến được ranh giới thứ hai.
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 171 |