Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ban Phúc Của Lửa

Phiên bản Dịch · 1335 chữ

Chương 286: Ban Phúc Của Lửa

Một thời gian sau, sáu người rời khỏi nơi đổ nát hẻo lánh và đi về phía Lâu Đài Tươi Sáng. Thành Phố Hắc Ám yên lặng và ảm đạm, những con đường của nó không có sự sống và di chuyển. Ngay cả những Sinh Vật Ác Mộng cũng có vẻ ẩn nấp bên trong hang ổ của chúng vào ngày hôm nay, như thể cảm nhận được sự căng thẳng treo trong không khí như một điềm báo cho sự thay đổi nghiệt ngã.

Một ngôi sao cô độc chuẩn bị rực cháy trên bầu trời của thành phố nguyền rủa.

Nephis là người đàu tiên đi dưới vòm cung đá và bước lên con đường dẫn đến khu dân cư bên ngoài. Gương mặt cô bình tĩnh và bất động, bất kỳ dấu vết cảm xúc nào đều được giấu đằng sau mặt nạ hờ hững thường thấy. Như thể cô đang vinh quang trở về nhà, chứ không phải đi đến đợt hành hình của họ.

Có một ánh mắt xa xăm trên mặt cô.

Sunny rời bỏ vị trí thông thường ở sau cùng nhóm và lúc này đang đi cạnh cô. Có lẽ chỉ là hứng lên, nhưng cậu lại không muốn theo sau bước chân cô như cậu đã luôn làm, ngay từ ngày đầu tiên họ gặp nhau.

Trong lúc đi lên ngọn đồi cao, Ngôi Sao Thay Đổi đột nhiên hỏi:

"Sunny, cậu có nhớ rõ Ác Mộng Đầu Tiên của mình?"

Giọng nói cô nghe thư giãn và rãnh rỗi.

Cậu liếc nhìn cô qua khóe mắt và chần chừ vài giây. Rồi đáp lại bằng giọng bằng phẳng:

"Nhớ rõ như ngày hôm qua."

Cô hơi mỉm cười.

"Khó không?"

Chậm rãi, một nụ cười nhếch mép hiện lên mặt cậu.

"Khó? Không, không phải khó. Bất khả thi. Một tình cảnh ám ảnh, tra tấn, và đáng khinh. Thật sự là ác mộng. Gọi nó khó là một bất công."

Hờ hững nhún vai, Sunny đuổi kí ức về ngọn núi đen đi và hỏi:

"...Còn cô?"

Nephis nhìn đi, nhớ lại. Sau một lúc, cô nói:

"Của tôi thật ra không tệ lắm."

Cậu nhìn cô ta không tin tưởng.

"Gì, cô chỉ phải giết cỡ ngàn con Titan Báng Bổ bằng tay không, hay gì đó tương tự? Người như cô, ''không tệ lắm'' có nghĩa là một chương trình kinh dị thực thụ."

Cô chậm rãi lắc đầu.

"...Không. Tôi nói thật. Tôi không phải chiến đấu với ai cả. Chỉ có ở ngay cuối cùng."

Sunny chớp mắt.

"Đợi đã, cô nghiêm túc?"

Một nụ cười buồn bã kì lạ xuất hiện trên môi cô ta.

"Trong Ác Mộng Đầu Tiên của tôi, tôi là con gái của một người canh chừng tòa hải đăng. Gia đình tôi sống trong một tòa tháp xinh đẹp trên bờ của một bãi biển xinh đjep. Mỗi buổi sáng, mặt trời ấm áp mọc lên từ đường chân trời, tắm rửa những làn sóng xanh vô tận trong ánh sáng tuyệt vời. Những cơn gió dịu dàng và thế giới thì tốt bụng. Có tôi, bố mẹ, và những người em. Chúng tôi sống cùng nhau trong hài hòa, khiêm tốn nhưng không thiếu thốn."

Cậu cau mày.

"Rồi sao? Một con rắn biển khổng lồ tiêu diệt tòa hải đăng? Hay là thứ kinh dị thối rửa gì đó bơi lên từ đáy biển?"

Mắt của Ngôi Sao Thay Đổi trở nên xa xăm. Vài giây trôi qua trước khi cô lại nói:

"Không. Không có gì xảy ra cả. Tôi nghĩ đó là mục đích. Đó là mọi thứ tôi mơ về kể từ khi còn bé. Chỉ là nó tuyệt vời và nhân tính hơn tất cả những gì tôi đã tưởng tượng."

Sunny nhìn cô, hoàn toàn bị sốc. Trong lúc cậu quan sát, một tia buồn bã xuất hiện trên mặt Neph, bị thay thế bằng biểu hiện cay đắng khó thấy.

"Nhưng đó là tại sao nó khó vượt qua đến vậy. Thậm chí là bất khả thi. Cũng như cậu đã nói. Vì mọi thứ tôi phải làm để chinh phục Ác Mộng...tôi chỉ phải rời khỏi và để nó lại phía sau. Biết rằng tôi có thể cứ việc ở lại đó, thiên đường đó. Mãi mãi."

Cậu chần chừ một lúc, rồi cẩn thận hỏi:

"Vậy cô đã làm gì?"

Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra khỏi môi Neph. Mắt cô ảm đạm lại.

"...Tôi tìm kiếm lối ra khỏi Ác Mộng một lúc lâu. Nhưng cho dù tôi có cố gắng tìm kiếm đến mấy, vẫn không có. Ngày qua ngày, đêm qua đêm...thời gian trôi qua, càng lúc càng khó ép bản thân phải tiếp tục tìm kiếm. Tôi trở nên quen thuộc với cuộc sống xinh đẹp, sung sướng, ấm áp đó. Và cuối cùng, đến một ngày tôi nghĩ rằng, có lẽ, tôi nên ngừng lại. Có lẽ tôi có thể cứ việc ở lại đó."

Cô hơi nghiêng đầu và nói, giọng nói trớ trêu chạm đếm điểm sâu nhất, tăm tối nhất trong tim cậu:

"...Đó là ngày tôi đi về phía đỉnh ngọn hải đăng. Cậu biết không, Sunny. Cậu phải tự thiêu mình...để nhận được sự ban phúc của ngọn lửa. Đó là thứ bà tôi từng nói. Nên tôi đã làm vậy. Tôi đổ dầu lên mình, và bật lửa."

Ngọn lửa trắng đột nhiên liếm lấy tay cô, và cô nhìn chúng chằm chằm, gương mặt chậm rãi trở nên tái nhợt, mắt cô phản chiếu sự đau đớn tồi tệ cô phải chịu. Trong lúc làn da trắng ngà liên tục sôi lên, sẫm lại, và hồi phục thành trắng khiết lần nữa, cô đơn giản nói:

"...Và tôi cháy lên."

Đột nhiên, ngọn lửa biến mất, và bàn tay cô nắm lại. Giọng nói trở nên hơi gắng gượng.

"Và sau một thời gian rất, rất dài, khi mọi thứ kết thúc...tôi thấy mình trong một cái hang tăm tối, nằm trong một cái kén tơ đen nhớp nháp. Xung quanh tôi, hàng ngàn hàng ngàn người đang ngủ trong những cái kén tương tự với mắt mở to, với nụ cười vui vẻ trên gương mặt trống rỗng. Và phía trên chúng tôi...là một sinh vật kinh tởm và buồn nôn đến mức tôi còn không muốn diễn tả đến tận hôm nay. Nó đang ăn những giấc mơ đó."

Cô trở nên im lặng trong một lúc, rồi nói thêm:

"Sinh vật đó co giật trong đau đớn, như thể nó cũng chia sẻ sự đau đớn tôi phải chịu. Bằng cách nào đó, tôi đã có thể thoát khỏi cái kén. Và giết nó trước khi nó có thể hoàn toàn khôi phục tỉnh táo."

Cô liếc sang cậu và mỉm cười. Nhưng mà, nụ cười đó không có chút ấm áp.

"...Đó là cách tôi chinh phục Ác Mộng Đầu Tiên."

Sunny nhìn vào mắt cô một lúc lâu. Rồi, cậu chậm chạp quay đầu đi.

"...Như tôi nói, đúng là thứ ác mộng. Chúng ta gọi chúng là vậy đúng là cũng không ngoa."

Ngôi Sao Thay Đổi bật cười.

"Chắc vậy. Nhưng thật sự, chiến đấu với con Khủng Bố không phải phần khó nhất. Thức dậy bị mắc kẹt trong cái kén buồn nôn không phải khó nhất. Ngay cả...ngay cả tự thiêu sống bản thân cũng không phải khó nhất."

Cô im lặng vài giây, rồi nói, nhìn về phía con đường trắng dưới chân.

"Khó nhất là lúc đi những bước lên đỉnh tòa hải đăng. Không phải vì thứ gì chờ đợi trong tương lai, mà vì thứ tôi sẽ để lại trong quá khứ."

...Nhanh chóng, những hình dạng quen thuộc của khu dân cư bên ngoài tiến vào tầm mắt họ.

Họ cuối cùng đã quay lại Lâu Đài Tươi Sáng.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 217

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.