Báo Cáo Tiến Độ
Chương 288: Báo Cáo Tiến Độ
Một thời gian sau, họ tiến vào căn nhà đá và lại thấy mình ở giữa một đám đông khác nhỏ hơn. Có khoảng ba bốn chục người tập trung trong đại sảnh của nơi ở của Ngôi Sao Thay Đổi, khiến nó trông còn nhỏ hơn cả trước đây.
Nhưng mà, những người ở đây không phải những người Ngủ bình thường của khu ổ chuột. Đa số bọn họ đều là những thợ săn giàu kinh nghiệm của vài đội săn ít ỏi ở khu dân cư bên ngoài, cũng như những người mà Nephis đã chiêu mộ vào phe phái của cô trong thời gian ở Thành Phố Hắc Ám.
Lúc Sunny vẫn con trong nhóm này, họ là những người trai gái trẻ tuổi mà vô vọng, chỉ vừa đủ sống sót thực tại tàn nhẫn của Vùng Đất Lãng Quên. Bây giờ, mọi thứ đã thay đổi. Những người giúp việc nhỏ nhắn của Nephis được trang bị những món vũ khí tạm bợ và những bộ giáp làm từ đủ loại vật liệu thu thập từ khắp nơi, một vài người họ thậm chí còn có cả Ký Ức. Cách họ cư xử lúc này cũng rất khác trước đây.
Nói thật thì sự khác biệt giữa họ và những thợ săn lúc này không còn quá lớn. Nếu Sunny không biết ai là ai, thì có lẽ cậu đã nhầm lẫn bọn họ.
Ngôi Sao Thay Đổi đi qua đám đông và lại gần cánh cửa sổ hướng về phía cảnh tượng ảm đạm của di tích nguyền rủa. Cô nhìn nó vài giây ngắn ngủi, rồi quay người lại, một biểu hiện u ám trên mặt.
"...Nói tôi nghe."
Những thủ lĩnh của những tổ săn nhìn nhau. Một người trong số họ, một gã trẻ tuổi hơi thấp với ba cái sẹo xấu xí chạy suốt từ trán đến cằm, nói mà hơi không chắc chắn:
"Chào mừng trở lại, Tiểu Thư Nephis. Mừng là cô vẫn còn sống và khỏe mạnh."
Cô gật đầu. Gã thợ săn ngập ngừng, rồi nói tiếp, giọng nói buồn bã:
"Chúng tôi, ừm...làm theo lệnh và lời khuyên của cô trong những tháng qua. Quân đội cô tạo ra được tăng cường và tổ chức để bảo vệ khu dân cư từ những đợt tấn công của quái vật. Với Ký Ức mà cô và tổ đội đã săn cho chúng tôi từ di tích, thiệt hại là thấp cho cả lính canh và dân thường. Ý tôi là so sánh với trước đây."
Ngôi Sao Thay Đổi giữ im lặng và chỉ nhìn hắn ta chăm chú. Người trẻ tuổi kia thở dài.
"Còn về việc còn lại...nó diễn ra gần như y hệt cách cô nói. Những thành viên của đám Chủ Nhà đến khu dân cư không lâu sau khi cô rời khỏi, đòi Effie phải ra đầu hàng để bị phán xét về việc biến mất của đám Hộ Vệ. Khi chúng tôi nói với chúng cô ấy đã đi rồi, chúng chuyển sang bạo lực. Vài người bị thương, nhưng không ai mất mạng."
Effie khịt mũi khinh thường. Tên thợ săn phức tạp nhìn cô và gãi gãi gò má.
"Sau đó, chúng cứ cách mỗi tuần lại đến, làm vài người bị thương, phá vỡ vài thứ, luôn luôn cùng với yêu cầu kia. Nhưng chúng tôi giữ bình tĩnh và chỉ...thì. Chịu đựng. Như cô đã bảo. Điều đó chỉ có vẻ càng khiến chúng tức giận hơn, nhưng chúng không có lý do gì để có thể làm quá hơn nữa. Nên rốt ruộc, chúng chỉ tiếp tục khiến cuộc sống của chúng tôi khó hơn và đẩy người này người nọ."
Nữ thợ săn cao to lắc đầu.
"Vậy còn vụ người ta như sùi bọt mép chào đón tôi? Vụ đó là sao?"
Gã trẻ tuổi kia xấu hổ nhìn xuống và hắng giọng.
"Ờ, đó...thì, cô hiểu đó, Lâu Đài càng nói cô phải trả lời cho những cái chết của đám Hộ Vệ, càng có nhiều người ở bên ngoài, nên nói sao nhỉ...ưa thích cô hơn?"
Effie nhìn hắn ta với vẻ mắt khó hiểu.
"Vì tôi bị phán xử không công bằng?"
Hắn ta ngượng ngùng cười.
"À, không. Thật ra thì ngược lại. Họ thích cái việc cô đã...theo lời nói của người ta...giết nửa tá Hộ Vệ. Nói thật, họ chỉ cảm thấy đáng tiếc là cô không giết nhiều hơn. Cũng có những câu chuyện về cách cô đã giết chúng như thế nào, mỗi cái đặc sắc hơn cái trước. Cái phổ biến nhất là, ờ...đám Hộ Vệ muốn cướp, ừm, danh dự, của cô nên cô đã dạy cho đám người trong Lâu Đài một bài học."
Nữ thợ săn cao to chớp mắt.
"Danh dự...của tôi? Từ lúc nào tôi có danh dự?"
Tên kia cười nhếch mép.
"Này, đừng nhìn tôi. Đâu phải tôi làm ra câu chuyện đó? Đổ lỗi Park ấy, đó là ý tưởng của hắn."
Effie nhìn về phía một thợ săn khác, người mà chỉ nhún vai.
"Tiểu Thư Nephis đã nói chúng tôi phải làm mọi thứ để khiến những người ở khu dân cư ủng hộ cô. Hiệu quả, đúng không?"
Nữ thợ săn khó bảo chùi mặt với biểu hiện khó chịu.
"Nhưng mà...tôi đâu có giết chúng?"
Tên thợ săn nhìn cô với ánh mắt không hài hước.
"Ai thèm quan tâm?"
Effie mở miệng định nói gì đó, nhưng Nephis ngắt lời cô:
"Thời gian ngắn ngủi. Đừng có lãng phí nói chuyện linh tinh."
Rồi, cô quay sang tên thợ săn với sẹo trên mặt và hỏi:
"Còn chỉ thị cuối cùng?"
Hắn ta cau mày, rồi lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ từ một cái túi da trên thắt lưng. Hắn cầm cái hộp nhỏ như là thứ Sinh Vật Ác Mộng kinh khủng nhất. Hết sức cẩn thận với nó, hắn lại gần Nephis và đưa nó cho cô.
Có những giọt mồ hôi trên trán hắn.
''Đây...là thứ người từ lâu đài mang đến. Tôi không biết họ dùng gì để khiến Hide tạo ra thứ đó, nhưng kết quả là giống hệt mong muốn của cô, ít nhất là dựa trên lời nhắn họ để lại."
Hắn ta chần chừ.
"Cái hộp và lời nhắn chỉ đột nhiên xuất hiện trên gối tôi một ngày. Tôi suýt đứng tim khi đọc được nó là gì."
Sunny hứng thú nhìn cái hộp chăm chú. Hide là một trong những người chỉ huy của Gunlaug, một cô gái trẻ phụ trách Nghệ Nhân. Kĩ Năng Phân Loại của cô ta cho phép cô thao túng những đặc tính nhất định của thực vật, một sự giúp đỡ khổng lồ ở Vùng Đất Lãng Quên, nơi mà thức ăn khan hiếm và đơn điệu.
Nhưng Nephis muốn gì từ cô ta mà quan trọng đến vậy? Và tại sao tên thợ săn kia lại sợ cái hộp nhỏ?
Cẩn thận nhận lấy nó, Ngôi Sao Thay Đổi nhìn cái hộp vài giây, rồi đưa nó cho Caster.
"Cậu biết phải làm gì."
Khẽ gật đầu, Caster đi về phía cửa và biến mất.
Cùng lúc đó, Nephis quay sang những thợ săn và nói bằng giọng từ tốn:
"Làm tốt lắm. Cảm ơn, tất cả mọi người."
Trong lúc những nụ cười rộng lớn hiện lên mặt họ, cô lấy cái túi không đáy của Effie và mở nó ra lần nữa. Chổng ngược cái túi, Ngôi Sao Thay Đổi nói:
"Đây...không phải phần thưởng, cũng không phải món quà. Đây chỉ thứ mọi người xứng đáng nhận, và sẽ rất sớm phải cần."
Một giây sau, một dòng sông những pha lê lấp lánh chảy ra từ cái túi, rơi ra đầy bàn. Có hàng trăm mảnh, mỗi cái đều sáng nhẹ nhàng, hấp dẫn. Không lâu sau đó, những viên pha lê tràn ra khỏi mép bàn và rơi xuống sàn.
Vài giây sau, hơn một nghìn mảnh hồn xuất hiện trước đám người kinh ngạc trong phòng. Cái túi không đáy cuối cùng cũng cạn kiệt.
Sunny nhìn chằm chằm vào đống pha lê lấp lánh to đùng và thở dài. Trước khi mọi thứ diễn ra, bản thân cậu cũng có một đống như này...chỉ là nhỏ hơn rất, rất nhiều. Sự kiêu hãnh và niềm vui của cậu.
Buồn là nó đã mất sạch.
'Quả là một cảnh tượng. Vậy mà mình tưởng bản thân đã gọi là giàu...'
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 165 |