Công Hãm Tòa Tháp Đỏ (18)
Chương 332: Công Hãm Tòa Tháp Đỏ (18)
Sunny hơi lung lay, rồi nhìn xuống cái bóng của mình.
Cái bóng có vẻ đau đớn. Nó đang gập người, nắm lấy ngực bằng một tay và tay còn lại thì đang vẫy cậu. Khi nó nhận ra Sunny đang nhìn nó chăm chú, nó nỗ lực chỉ vào bản thân.
'Tên...tên này đang cố nói gì vậy?'
Nó đang đau tim? Không, đương nhiên là không rồi. Đó quá là nực cười. Bóng là gì có tim...
Vậy nó đang chỉ về phía cái gì?
Sunny cau mày.
Cái bóng là phản chiếu của cậu. Nên có lẽ nó không phải chỉ vào tim của nó, mà là của cậu.
Nhưng tim cậu cảm giác ổn. Còn thứ gì khác để chỉ nữa?
Đột nhiên, mắt cậu mở to.
Hồn Tâm. Hồn Tâm thường nằm cùng nơi với tim nhân loại...
Rùng mình, Sunny chìm vào Hồn Hải.
Thay vì sự yên bình và tĩnh lặng thông thường, cậu nhìn thấy sự hỗn loạn bất tường. Nước đen mà đã luôn bình tĩnh lúc này đang bồn chồn và hỗn loạn. Nó gợn sóng và dâng trào, như thể dưới sự tấn công của gió vô hình.
Ở trên cao, những quả cầu ánh sáng thể hiện Ký Ức của cậu lấp lánh và chớp chớp, như thể sắp bị dập tắt. Mặt trời đen của Bóng Tâm đang run rẩy. Cậu gần như có thể nhìn thấy những vết nứt bé tí xuất hiện trên bề mặt trong suốt của nó.
Chỉ có những cái bóng im lặng là vẫn như cũ, không bị ảnh hưởng bởi thảm họa đến gần. Chúng đứng bất động, nhìn chăm chú cậu với những gương mặt vô hồn, không một cảm xúc.
Sunny không để ý đến chúng và nhìn chăm chú vào Bóng Tâm với đôi mắt mở to, ngẩn người.
'...Tổn thương linh hồn. Mình đang chịu tổn thương linh hồn.'
Cậu đang dưới hiệu ứng của một đòn tân công linh hồn không ngừng.
Thoát khỏi biển không tĩnh lặng trong hoảng loạn, Sunny chùi máu khỏi mặt và nhìn quanh với biểu hiện nghiệt ngã. Cậu thậm chí còn tái hơn bình thường.
'Cái quái gì đang tấn công mình?'
Sau vài giây, cậu đột nhiên rùng mình, choáng váng bởi thứ mới hiểu ra. Rồi ngước lên, về phía bầu trời chói lòa kia.
...Cậu không sai. Ánh sáng của nó quả là sáng hơn rất nhiều so với trước đây.
Bầu trời của Vùng Đất Lãng Quên, thứ mà vốn luôn xám xịt, bây giờ gần như trắng, đầy những nhiệt độ và ánh sáng tàn nhẫn. Trông nó giống như ai đó đã xóa đi thực tế, để lại đằng sau không có gì ngoài khoảng không trắng bóc. Với mỗi giây, nó trở nên càng lúc càng sáng hơn nữa.
'Mặt trời...'
Nguồn gốc của đòn tấn công linh hồn không phải một Sinh Vật Ác Mộng.
Đó là bản thân ánh mặt trời.
Bất cứ nơi nào nó chạm đến, linh hồn của những sinh vật sống chậm rãi bị ăn mòn và hủy diệt. Và vì mặt trời đang ở ngay trên đỉnh, giữa trưa, gần như không có nơi nào nó không thể chạm đến.
Không có nơi để trốn khỏi nó.
Ngoài trừ...
Quay người lại, Sunn nhìn chăm chú vào cánh cổng mở ra của Tòa Tháp Đỏ. Đằng sau chúng, sự hắc ám chào đón hứa hẹn bóng râm và an toàn. Đó là nơi duy nhất cậu có thể núp khỏi mặt trời phá hủy.
'Quân đội!'
Quay người, cậu nhìn vượt qua hào sâu.
Ở ngoài chiến trường kia, đám Sinh Vật Ác Mộng đã ngừng lại đợt tấn công bất tận của chúng. Bây giờ, chúng đang loạng choạng và lung lay, như thể say rượu. Nhiều con đã ngã xuống đất, máu chảy ra từ mọi lỗ trên người.
Linh hồn chúng bị tiêu diệt, và chúng đã chết.
Những chiến binh còn sống của Quân Đội Mộng Giả đang bối rối nhìn chúng, những bóng người ở xa kia đầy sự nhẹ nhõm và mơ hồ. Sunny muốn hét lên, cảnh báo họ về sự nguy hiểm khủng khiếp, nhưng biết bản thân đang ở quá xa để có ai có thể nghe được.
Từ trụ san hô cao nơi cậu đang đứng, cậu có thể nhìn thấy bóng người tỏa sáng duyên dáng trong số họ. Cậu biết rằng Nephis lúc này chắc cũng đã nhận ra rồi.
Nhưng cô không biết cánh cổng của Tòa Tháp đã mở ra.
'Suy nghĩ, suy nghĩ!'
Sunny suy nghĩ vài giây, rồi giơ tay lên.
Một giây sau đó, âm thanh trong trẻo của tiếng chuông từ một cái chuông bạc vang lên khắp Mê Cung, lăn qua Quân Đội Mộng Giả còn sót lại.
Cách xa, ở trên chiến trường, Nephis xoay người và nhìn về phía cậu.
'Coi nào! Làm ơn đi mà Neph!'
Sunny rung cái Chuông Bạc lần nữa và vẫy tay trong không trung.
Nhưng mà, không cần. Ngôi Sao Thay Đổi đã di chuyển, đâm kiếm về phía Tòa Tháp. Giây kế tiếp, Quân Đội Mộng Giả lao về phía trước. Những người Ngủ chạy với tất cả tốc lực của mình, theo mệnh lệnh của Nữ Lãnh Chúa của họ.
"Đúng rồi! Đợi chút...cô ta làm gì vậy?!"
Bản thân Nephis lại không đi theo những người lính kia. Thay vì đó, cô quay người và chạy về phía đối diện.
...Về phía ngọn san hô cao mà họ đã rời khỏi lúc ban đầu.
Tim Sunny khựng lại một nhịp khi cậu nhận ra cô ta đang quay lại vì Cassie.
Nhưng mà cậu không thể làm gì để giúp đỡ, không còn nữa.
'Chúc may mắn...'
Nhảy xuống khỏi cụm san hô, cậu lăn trên mặt đất và chạy về phía bóng tối đằng sau ngưỡng cửa của Tòa Tháp mà không nhìn lại.
...Nhưng mà, trước khi Sunny có thể đến được đó, cậu thấy thứ gì đó rơi xuống từ bầu trời.
'Cái...'
Một dáng người tơi tã đâm vào san hô đỏ và lăn đi vài lần trước khi hoàn toàn ngừng lại, rồi nằm im đó. Sunny lao về phía đó, nhanh chóng nhận ra màu sắc bắt mắt của bộ giáp của Kai.
Khiến cậu nhẹ nhõm, gã trẻ tuổi duyên dáng vẫn còn sống, nhưng chỉ hơi tỉnh táo. Một thanh rapier duyên dáng lo lắng bay quanh hắn, thép của lưỡi kiếm trông ảm đạm và thiếu đi sự bóng lưỡng thường có.
Hai người họ chắc là đã ở rất cao trên bầu trời khi mà sự xóa bỏ linh hồn bắt đầu, gần hơn nhiều đến nguồn gốc của nó, và vì vậy đã chịu đựng nhiều hơn những người ở mặt đất.
Không lãng phí thời gian, Sunny nắm lấy Kai bằng cổ áo và lôi hắn chạy về phía cánh cổng của Tòa Tháp. Vũ Công Yên Ắng theo sau.
Nhanh chóng, ba người họ đến được biên giới của ánh sáng và hắc ám. Không chần chừ chỉ một giây, Sunny lao vào bóng râm, bước thêm vài bước để đến sâu hơn sự che chở của nó, và ngã xuống đất.
"A..."
Chỉ bây giờ, được bảo vệ khỏi ánh mặt trời hủy diệt bằng một tòa tháp cổ đại, cậu mới nhận ra tình trạng của bản thân đã tệ đến bao nhiêu. Nhưng không còn nữa. Linh hồn của cậu cuối cùng lại yên bình, bất cứ vết thương gì bị gây ra đã bắt đầu hồi phục lại.
Kai cũng còn sống.
"Tên khốn số đỏ."
'Cảm ơn thần thánh...ờ, ý mình là - thằng ngu này nợ mình nhiều lắm!'
Thở dốc, cậu quan sát tên cung thủ bất tỉnh, rồi ngồi xuống và nhìn chăm chú vào vùng đất sáng đến chói mắt bên ngoài.
Liệu...liệu những người còn lại có đến kịp?
Vài giây sau, có gì đó đột nhiên lóe lên trong không khí. Đó là Caster: ngã xuống đầu gối gần họ, hắn liếc qua Sunny với ánh mắt mệt mỏi rồi nhẹ nhàng đặt một người Ngủ bất tỉnh hắn đã cõng xuống đất.
Không nói gì, cả hai người họ quay về phía cánh cổng của Tòa Tháp và nhìn vào ánh sáng.
...Và rồi, một bóng người xuất hiện từ sự chói sáng. Và một người nữa, rồi một người nữa.
Những người sống sót của Quân Đội Mộng Giả đã đến được hòn đảo và đang lao về phía hắc ám cứu mạng của tòa tháp khổng lồ. Không lâu sau đso, họ vượt qua khoảng cách giữa họ và cánh cổng và lao vào bóng râm.
Sunny quan sát, có gì đó sắc nhọn di chuyển trong ngực cậu.
Một thời gian bất tận tra tấn sau đó, cậu cuối cùng nhìn thấy bóng người quen thuộc trong bộ giáp trắng xuất hiện ở ngưỡng cửa kiến trúc khổng lồ.
Mang theo Cassie, Nephis tiến vào bóng tối.
Cô là người cuối cùng đi đến.
Nhìn họ và đám đông nhỏ những người Ngủ tập trung ở biên giới hắc ám và ánh sáng, Sunny cuối cùng có thể thở ra. Họ đã làm được.
Trận chiến tranh giành Tòa Tháp Đỏ đã kết thúc.
Bây giờ họ chỉ phải tìm đến Cổng Dịch Chuyển ẩn giấu đâu đó bên trong tòa tháp cổ đại này.
...Và sống sót cơn thịnh nộ của chủ nhân của nó.
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 177 |