Một Nghìn
Chương 341: Một Nghìn
Đứng trên cái xác của Caster, Sunny hơi nghiêng đầu.
Bất chấp mọi sự trông đợi, không có quá nhiều vui vẻ trong tim cậu. Thay vì đó, đánh bại công tử mạnh mẽ của một gia tộc Truyền Thừa đích thực chỉ để lại cảm giác u buồn, và hơi đắng.
Nhưng mà, có một cảm giác...nếu không phải là công nhận, thì ít nhất là minh oan. Như thể một nhu cầu sâu đậm gì đó trong linh hồn cậu vừa được thỏa mãn, khiến nó vững vàng hơn.
Ổn định.
Đau đớn rên rỉ, Sunny lui lại một bước, quay người và hủy đi Mặt Nạ Weaver.
Cậu ổn hơn đã tưởng tượng trước trận đấu. Vô số những vết cắt trên người đúng là đau, nhưng mà không nguy hiểm. Dệt Máu đang chăm chỉ làm việc, ngăn ngừa không để cậu bị mất quá nhiều chất lỏng đỏ quý giá. Những vết cắt đã bắt đầu lên vảy và khép lại.
Vết thương nghiêm trọng duy nhất là vết chém ở bên hông, nhưng nó cũng đã bắt đầu ngưng chảy máu. Rất nhanh thôi, nó cũng sẽ bắt đầu lành lại. Đến lúc đó, nó sẽ không hạn chế di chuyển của cậu quá nhiều, miễn sao Sunny sẵn sàng chịu chút khổ sở.
Sau một năm trời ở Vùng Đất Lãng Quên, chịu đựng đau đớn đã là một trong những kĩ năng cậu rèn luyện nhiều nhất.
'...Mình từng tệ hơn nhiều. Rất nhiều. Nhiêu đây không là gì cả.'
Rồi, một ý nghĩ khác tiến vào đầu cậu.
'Mảnh bóng đó...nó đã mang mình đủ một nghìn, phải không?'
Một giây sau đó, cậu nhận ra cả sự tồn tại của bản thân có cảm giác...lạ. Cảm giác như có một nhiệt lượng mãnh liệt trong ngực, chậm rãi trở nên thiêu đốt hơn nữa. Cảm giác đó không hẳn là vật chất, mà là tâm linh. Như là cốt lõi của linh hồn đang trải qua một sự thay đổi bạo lực.
Với sự trộn lẫn giữa trông chờ và sợ hãi, Sunny tập trung vào cảm giác đó.
'Bắt đầu rồi đây...'
Chuyện gì sẽ xảy ra với cậu?
Đột nhiên, cậu lại nghe thấy giọng nói của Ma Pháp. Trong sự trống rỗng ghê rợn của Tòa Tháp Đỏ, nơi mà hắc ám cổ đại hòa vào ánh sáng xa lạ, giọng nói nghe trang nghiêm và gần như...thắng lợi?
[Bóng của bạn tràn đầy năng lượng.]
Sunny căng thẳng lắng nghe, cố đoán nó sẽ nói gì tiếp theo.
[Bóng của bạn đang thành hình.]
Trong giây kế tiếp, cậu loạng choạng và ngã xuống đầu gối. Mắt mở to và mất tiêu cự.
Nhiệt năng mà đang tích tụ trong linh hồn Sunny đã đến điểm cực hạn, và rồi nổ tung. Có cảm giác như tâm của cậu đang bị xé rách, nhấn chìm cậu trong cơn đau đớn mãnh liệt, không thể tả. Mất phương hướng và sợ hãi, cậu cố hét lên, nhưng không có âm thanh gì phát ra từ miệng.
Có gì đó xuất hiện từ bên trong linh hồn cậu, xé nó thành nhiều mảnh. Sunny biết bản thân không thể ngăn cản quá trình đó, và vì vậy, cậu chỉ có thể chịu đựng.
Trong lúc Sunny co giật trên mặt đất, Ma Pháp thì thầm:
[...Bóng của bản đã hoàn tất.]
Và rồi, có gì đó kì lạ xảy ra.
Ma Pháp chuẩn bị nói gì đó khác, nhưng rồi cả Tòa Tháp Đỏ đột nhiên rung chuyển. Chấn động này mạnh hơn tất cả những đợt trước, khiến người ta có cảm giác cả kiến trúc khổng lồ này sắp sửa đổ xuống. Sunny nghe thấy tiếng điếc tai của đá vỡ tan.
Gần như cùng lúc, cậu đột nhiên bị phủ trong hắc ám hoàn toàn, mọi ánh sáng biến mất khỏi không gian vang vọng bên trong tòa tháp cổ đại.
...Và Ma Pháp thì đột nhiên trở nên yên lặng, lời nói cuối cùng không được nói ra.
Cơn đau mà đang xé linh hồn cậu cũng đã biến mất. Nhưng mà không có cảm giác quá trình đó đã xong. Cảm giác giống hơn là nó đã bị ngắt giữa chừng.
'Chuyệ...chuyện gì đang xảy ra?'
Mơ hồ và mất phương hướng, Sunny nhìn quanh.
Tại sao tối vậy?
Theo một dự cảm, cậu ngẩng đầu và nhìn lên.
'...Cái gì?'
Ánh sáng phẫn nộ của Khủng Bố Đỏ Thắm đã biến mất.
Trong lúc Sunny cố hiểu được ý nghĩa này, hai thứ hiện vào đầu cậu.
Đầu tiên là cậu cảm thấy rất kì lạ. Ngực cậu vẫn đầy nhiệt lượng hư ảo kia, nhưng còn có gì đó khác nữa. Thứ như kiểu...can thiệp? Cậu đang gặp khó khăn trong việc tìm từ để miêu tả cảm giác đó, nhưng biết rằng nó không gây hại. Ít nhất là không ngay lập tức.
Thứ hai là...
'Cứt!'
Điều thứ hai cậu phát hiện là, hiện tại, có một miếng đá to đùng đang rơi vào đầu cậu.
Nhặt bản thân khỏi mặt đất, Sunny lao về phía mép của cái rễ rộng và nhảy khói nó. Chỉ một giây sau đó, một trong những tảng đá đâm vào san hô, biến nó thành cát bụi. Làn sóng va chạm bạo lực đánh vào lưng cậu.
Gai Rình Mồi đang tự hồi phục trong Hồn Hải, sợi dây vô hình của nó bị thanh jian ma thuật của Caster cắt đứt, nên trong một lúc, Sunny đang rơi tự do. Rồi, bóng mờ của Cánh Hắc Ám cuối cùng cũng tự dệt từ những tia sáng ở phía sau lưng và cho phép cậu lướt về phía trước, theo đà của cú nhảy.
Trong lúc cậu chạm đến tường của Tòa Tháp, lại một âm thanh điếc tai nữa vang lên từ sau lưng. Nhìn lên về phía đống đá vỡ tan đang rơi xuống, Sunny đâm ra Mảnh Vỡ Ánh Trăng. Mũi nhọn của món Ký Ức Ngã dễ dàng đâm vào thứ đá cẩm thạch cổ đại, cho cậu điểm tựa.
Bám vào nó, cậu đè mình vào mặt đá lạnh lẽo và nghiến răng, chờ đợi những mảnh vỡ kia rớt hết và không có gì đánh trúng cậu. Vài giây sau đó, Tòa Tháp lại rung chuyển, rồi trở nên yên ắng.
Đâu đó bên dưới, sự hủy diệt vẫn đang rơi xuống như mưa trong Tòa Tháp, nhưng ở độ cao này, thì tương đối yên tĩnh.
Sunny mở mắt.
Cậu vẫn còn sống.
Nóc của Tòa Tháp Đỏ có vẻ đã bị phá vỡ, để ánh sáng mặt trời xinh đẹp chiếu vào. Hắc ám không còn không thể xuyên phá nữa, bị thứ ánh sáng kia đẩy lui. Những bụi đất bay lơ lửng trong không trung, tỏa sáng như những viên kim cương bé tí.
'Ánh mặt trời...ánh mặt trời?!'
Hoảng hốt, Sunny nhìn quanh, tìm kiếm nơi ẩn nấp...nhưng rồi phát hiện cái bóng của cậu đang hoàn toàn bình tĩnh. Không như trước đây, khi mà linh hồn cậu bị phá hủy bởi mặt trời nhân tạo, nó không làm gì cả.
...Mặc dù nó có vẻ hơi bối rối.
'Cái quái gì đang xảy ra?!'
Rối rắm, Sunny quyết định đảm bảo rằng sức mạnh hủy diệt của con Khủng Bố đã hoàn toàn biến mất khỏi ánh mặt trời và chìm vào Hồn Hải.
Thứ cậu nhìn thấy ở đó khiến cậu ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa thả cán của Mảnh Vỡ Ánh Trăng và té xuống.
Cả quang cảnh biển yên tịnh đã thay đổi. Nếu trước đây chỉ có hắc ám, thì bây giờ, nó đầy ánh sáng trắng chói lóa. Ánh sáng đó chảy qua linh hồn của Sunny, khiến mặt nước yên lặng gợn sóng và xoáy quanh.
Bên trên, quả cầu đen Bóng Tâm đang cháy lên những ngọn lửa phẫn nộ. Nó run rẩy và sôi sục, như thể muốn trào ra năng lượng. Nhưng mà, nặng lượng đó lại bị đè nén bởi dòng chảy ánh sáng, thứ ngăn nó tỏa ra ngoài.
Bên dưới, có một xoáy nước khổng lồ.
Choáng váng, Sunny nhìn chăm chú không gian linh hồn không thể nhận ra này và không biết phải phản ứng như nào.
'Cái quái gì thế này?!'
Đầy những suy nghĩ bất an và âm u, cậu hơi chần chừ rồi triệu hồi kí tự.
Mọi thứ vẫn như lần cuối cùng cậu nhìn chúng, trừ một hàng:
Mảnh Bóng: [1000/1000].
...Không, không phải mọi thứ.
Trong đống kí tự miêu tả Thuộc Tính, có vài kí tự mới xuất hiện.
Tập trung vào chúng, Sunny nín thở và đọc:
Thuộc Tính: [Vật Dẫn Linh Hồn].
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 175 |