Phỏng Vấn Với Bóng
Chương 356: Phỏng Vấn Với Bóng
Trung tâm y tế và những người quản lý của Học Viện hôm nay hoàn toàn hỗn loạn. Vài tuần sau đông chí luôn là thời gian bận nhất với tất cả những người làm việc liên quan đến xã hội Thức Tỉnh Giả, vì đa số những người Ngủ mà đi đến thế giới Mộng ảo trong năm đó thường sẽ quay lại trong khoảng thời gian từ một đến hai tuần, rất hiếm khi là một tháng.
...Đương nhiên là những người đã sống sót.
Sự Thức Tỉnh bất chợt của quá nhiều người Ngủ mà đã đi trong nhiều năm, đã được xem là mất mác không thể lấy lại, tạo ra một làn sóng cú sốc mà tỏa ra toàn nhân loại. Và những người ở Học Viện là trung tâm của cơn địa chấn đó.
Nhưng mà đó vẫn là một sự hỗn loạn vui vẻ.
Trong một văn phòng nhỏ ở tầng trệt của bệnh viện, một cô gái trẻ tuổi mặc quần ngắn màu đen và áo cánh màu trắng đang ngồi sau bàn, vội vã gõ một báo cáo ngắn. Cô có mái tóc đen nâu, được cột gọn gàng thành một đuôi ngựa, và một cặp mắt kính dày mà luôn trượt xuống sống mũi, khiến cô cứ phải đẩy nó lên.
Cô gái trẻ là một trong những công viên quản trị mà có nhiệm vụ thảo luận đơn giản với những người Ngủ trở lại. Vì vậy, cô đã từng thấy nhiều việc phi thường, và nghe được những câu chuyện phi thường.
Và, đáng buồn là, những câu chuyện còn đau lòng hơn nữa.
Nhưng hôm nay là ngày mà không như ngày nào khác cả trong toàn bộ sự nghiệp cô.
Những người Ngủ mà cô phải phỏng vấn hôm nay đều là dị dạng, từng người trong số họ. Những thứ mà họ kể khiến máu cô lạnh ngắt, và trí tưởng tượng của cô cũng không chịu nổi. Cô thậm chí còn có cảm giác là cần phải bỏ qua những lời báo cáo đó vì chúng là giả tạo, nhưng biết việc đó là gần như không có khả năng - những công nghệ phát hiện nói dối được xây vào những bức tường của văn phòng này khiến việc nói dối là rất khó khăn.
'Phi thường...họ đều phi thường, từng người một...'
Để sống sót lâu đến vậy trong một vùng ở thế giới Mộng Ảo mà hoàn toàn bị tách rời khỏi địa bàn của nhân loại, một nơi đầy những Sinh Vật Ác Mộng mà hùng mạnh hơn nhiều bất cứ Mộng Giả nào có thể đạt đến...những thành tựu mà những người trai gái trẻ tuổi này có được thật sự là quá đáng nể.
Nó khiến cô đầy cảm giác lòng trắc ẩn, tự hào, và hi vọng.
Nhân loại ngày hôm nay đã nhận được một món quà bất ngờ, nhưng rất tuyệt vời.
Hoàn tất báo cáo và gửi nó lên cấp trên, cô gái trẻ nhấn một cái nút để thông báo cho người Ngủ tiếp theo là đến lượt họ vào.
Cửa văn phòng cô mở ra, và một chàng trai trẻ tuổi với làn da tái nhợt và mái tóc đen tiến vào.
Vì bản chất của công việc này, cô đã quen việc tương tác với những người phi thường hấp dẫn - gần như mọi người Thức Tính đều rất ưa nhìn. Chàng trai trẻ trước mắt thì còn xa mới có thể xem là xuất chúng nhất về vẻ bề ngoài, vậy mà, vì lý do gì đó, cô lại không thể dời mắt trong vài giây, một nụ cười tự nhiên bằng cách nào đó đã tìm đường lên mặt cô.
Có gì đó khó nắm bắt về chàng trai trẻ này mà thu hút sự chú ý, gần như là yêu cầu nó.
Cậu ta có chiều cao thấp, với dáng người thon gọn, tinh tế, và làn da trắng hoàn hảo. Đôi mắt tăm tối có chút hài hước, và tinh quái. Chàng trai trẻ này không hẳn là đẹp trai, nhưng vì dáng người nhỏ, làn da tái, và mái tóc đen, cậu ta trông như một con búp bê sứ xinh xắn.
Và có một...một sự kì lạ tinh tế về cậu. Cô gái trẻ tuổi không hoàn toàn có thể diễn tả thành lời, nhưng có vẻ như là mỗi động tác, mỗi lời nói của cậu đều hơi không chính xác với thứ chúng đáng lẽ nên là. Không hẳn là sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
Đặc tính này cùng lúc khiến người khác khó chịu nhưng cũng rất hấp dẫn. Đó là tại sao cô không thể chú ý đến cậu hơn tất cả những người Ngủ khác mà cô đã phỏng vấn ngày hôm nay.
Chàng trai mỉm cười và ngồi xuống đối diện cô. Đáp lại, nụ cười của cô hơi mở rộng hơn một chút.
"Xin chào. Tên tôi là Teddy, và tôi sẽ là người phỏng vấn của cậu hôm nay, Thức Tỉnh Giả...ờ..."
Đương nhiên là cô biết tên cậu. Hồ sơ của cậu đang ngay trên màn hình trước mắt cô, chứa mọi thông tin mà Học Viện có về chàng trai dễ chịu này. Nhưng cần phải tạo ra một môi trường thân thiện để cho phép người Ngủ thả lõng. Sau những trải nghiệm trong thế giới Mộng Ảo, đa số họ đều rất căng thẳng và dè chừng.
'Thứ hai từ dưới đếm lên...thằng bé tội nghiệp, mình còn không thể tưởng tượng nổi nó đã phải sống sót những thứ kinh dị gì...'
Chàng trai trả lời bằng giọng nói dễ chịu.
"Sunless. Nhưng người ta thường gọi tôi là Sunny. Nên, ờ...chắc là Thức Tình Giả Sunny? Không, nghe kì lắm. Cứ gọi tôi là Sunny."
Teddy gật đầu, rồi gõ vài thứ vào bàn phìm.
"Tôi sẽ hỏi cậu vài câu hỏi về thời gian trong thế giới Mộng Ảo. Mục đích của đợt phỏng vấn này là để làm giàu nguồn kiến thức về nó, cũng như giúp chúng tôi biết cách tốt hơn để hỗ trợ cậu trong tương lai. Bất cứ thông tin nhỏ nhặt nào cậu có thể cung cấp đều có thể hữu dụng cho những Mộng Giả khác trong tương lai, nhưng đương nhiên là cậu không phải trả lời nếu không muốn."
Thức Tỉnh Giả Sunless...Sunny...nghiêm túc gật đầu.
"Tôi hiểu, tôi hứa sẽ nói thật và chỉ nói thật. Tôi là người rất thật thà, cô hiểu đó."
Teddy mỉm cười và hỏi câu hỏi đầu tiên:
"Cậu đã ở trong thế giới Mộng Ảo bao lâu?"
Sunny thở dài.
"Một năm và vài tuần. Mặc dù, ờ...nó cảm giác lâu hơn nhiều."
Trùng khớp với thông tin trên hồ sơ.
'Thật tồi tệ. Cả một năm trời ở ngoài đó...'
Cô mỉm cười cổ vũ.
"Tôi hiểu. Cậu đã làm rất tốt, Sunny. Rất ít Mộng Giả đã có thể sống lâu được đến vậy, đặc biệt là ở vùng như là...là Vùng Đất Lãng Quên, phải không?"
Cậu hơi rùng mình trước khi trả lời:
"Ừm. Chúng tôi gọi nó là vậy."
Teddy gõ thêm vài từ.
Từ những cuộc phỏng vấn với những Mộng Giả khác, chúng tôi đã xác nhận vùng thế giới Mộng Ảo mà cậu được đưa đến là nơi có rất nhiều Sinh Vật Ác Mộng với Cấp Bậc Thức Tỉnh và cao hơn. Cậu có thể xác nhận thông tin đó?"
Chàng trai trẻ hơi tái hơn một chút và lại gật đầu.
''Đúng vậy. Thức Tỉnh, Ngã...cả Đồi Bại nữa, mặc dù những thứ đó chỉ xuất hiện vào ban đêm."
Teddy thêm vài dòng chữ trong báo cáo và hỏi:
"Cậu có tham gia vào những trận chiến với những Sinh Vật Ác Mộng như vậy? Nếu có, cậu đã giết bao nhiêu?"
Sunny yên lặng vài giây, rồi giơ tay lên và bắt đầu đếm ngón tay với biểu hiện đăm chiêu.
"Ờ, ba hay bốn..."
Cô bắt đầu gõ phím và suy nghĩ:
'Bốn sinh vật Thức Tỉnh. Thằng bé tội nghiệp trông yếu ớt vậy mà đã có thể đánh bại bốn thứ khủng khiếp mạnh mẽ hơn nó nhiều, bất chấp việc cậu chỉ xếp hạng áp chót. Làm tốt lắm Sunny. Cậu thật sự đáng ngưỡng mộ."
Nhưng Sunny chưa nói xong.
"...trăm."
Teddy đông cứng, nhìn chăm chú vào màn hình.
"Xin lỗi?''
Chàng trai suy tư gãi cầm và nói:
"Ừ, hình như là vậy. Khoảng bốn trăm."
Sau một sự im lặng dài và ngượng nghịu, cậu hỏi:
"Tôi xin lỗi, Teddy, mọi thứ ổn chứ?"
Cô chậm rãi gật đầu, rồi cố nặn ra một nụ cười.
"...Mọi thứ ổn, Sunny. Tôi...tôi xin lỗi. Chúng ta phải ngưng đợt phỏng vấn một lúc."
Cậu nhìn cô ta với sự ngạc nhiên chân thành và chớp mắt vài lần.
"Thật ư? Tại sao?"
Cô hắng giọng, rồi trả lời với giọng khe khẽ:
"Tôi...e rằng mình không đủ điểu kiện để thực hiện cuộc phỏng vấn này. Cấp...cấp trên của tôi sẽ đến đây sớm thôi, Sun...Thức Tỉnh Giả Sunless. Xin hãy chờ vài phút."
Sunny thở dài.
"Ờ, thì. Được thôi. Hân hạnh được gặp cô."
Dứt lời, cậu nở một nụ cười sáng lạn.
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 193 |