Sư Hống, Tàng Long
Chương 395: Sư Hống, Tàng Long
Leo gửi clip đến vài người bạn và đợi trong không gian hắc ám, trò chuyện với người xem và cười đùa về màn trình diễn tồi tệ trong trận đấu với lính mới ác ma.
"Tạp Chủng...gã ta có gì đó...'
Như hắn trông đợi, bạn hắn đến Mộng Cảnh gần như ngay sau khi nhận được tin nhắn.
Đúng, thất bại đó khá là xấu hổ...nhưng mỗi thảm họa đều có cơ hội!
Đây sẽ là một chương trình rất đặc biệt.
Đây là một tập hiếm và sôi động...một tập có khách mời!
Trả lời lời mời, hai bóng người đến chỗ hắn trong không gian đen tối. Khán giả im lặng trong một lúc, rồi gửi nhiều phản ứng đến mức Giao Diện Phát Sóng suýt sập.
Ừ thì, cũng không bất ngờ. Cả hai người khách mà Leo mời đến đều là những đấu sĩ rất tiêu biểu, ít nhất là nổi tiếng ngang bản thân hắn, hay thậm chí là còn hơn nữa.
Một người bận một bộ giáp tấm nặng nề. Có một lâu đài khắc trên tấm giáp ngực, và bốn con rồng được chạm khắc trên cầu vai và giáp tay. Đây là Đạo Sĩ Saifer, một kiếm sĩ nổi tiếng mà có Phân Loại mạnh mẽ cho phép hắn điều khiển lửa.
Người còn lại là một chiến binh trầm mặc bận một bộ áo choàng tơ xám. Biệt danh của hắn ở Mộng Cảnh là Gã Ngốc, và hắn được biết đến là một trong những đấu sĩ kiên trì và kì lạ nhất của giải đấu chuyên nghiệp.
Leo cười nhếch mép.
"Chào, Saifer. Chào, Ngốc. Lâu rồi không gặp!"
Saifer khịt mũi, rồi chỉ về phía hắn.
"Leo, bạn tôi. Cái quái gì vậy? Cậu bị giết bởi một người nghiệp dư...chỉ trong một đòn!"
Gã Ngốc thì chỉ lắc đầu và giữ im lặng.
Leo xấu hổ ho khan và cúi xuống.
"Ừ, thì...đâu phải hai người chưa từng nếm mùi thất bại? Nếu tôi nhớ không lầm, Nữ Hoàng Ong vừa mời hủy diệt cả hai mới tuần trước..."
Saifer cười nhếch mép.
"Tôi sẵn sàng bị giết bởi Nữ Hoàng cao quý của chúng ta mỗi ngày. Nhưng một người lính mới? Coi nào..."
Leo nhún vai, rồi chỉ vào thanh kiếm của hắn.
"Được rồi, được rồi. Nhưng mà có lý do tại sao hai người đến nhanh vậy, phải không? Hai người cũng thấy nó?"
Hai đấu sĩ liếc lẫn nhau, rồi chậm rãi gật đầu.
Leo quay sang camera và mỉm cười sáng lạn.
"Sao? Không ai trong số những thiên tài chiến đấu trong chat phát hiện? Ôi, ôi, ôi. Đây là khoảnh khắc hiếm hoi mà tôi được trêu chọc những khán giả yêu mến và những lời khuyên chuyên môn không chịu nổi của họ!"
Hắn chỉ về phía hai người bạn, rồi tiếp tục:
"Với những người lính cũ của Lực Lượng Tấn Công mà vẫn còn nhớ những ngày đầu khi tôi mới phát sóng...như mọi người có lẽ còn nhớ, hai vị quý ông lịch lãm này thật ra không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là đệ tử của ông lão cằn nhằn mà đã dạy tôi kiếm thuật. Cơ bản thì ba người chúng tôi là bạn từ bé, và đã cùng luyện phong cách chiến đấu thiên tài này. Phong cách Tấn Công Sư Tử Hống."
Hắn ngưng lại, rồi thở dài ra vẻ bí ẩn:
"Và mặc dù hơi khiến tôi tự ái vì đã bị một lính mới không tên tuổi đánh bại, nguyên nhân thật sự khiến tôi sốc vì trận đấu đó...LÀ...MỌI NGƯỜI SẼ KHÔNG TIN NỔI...à mà đúng rồi, trước khi nói đến chuyện đó, tôi nên nhắc về nhà tài trợ hôm nay của chúng ta là..."
Saifer trợn mắt và ngắt lời hắn:
"Dừng, Leo! Thứ định nói là gã mang mặt nạ dùng phong cách Tấn Công Sư Tử Hống để đánh bại tên ngốc này. Và mặc dù có rất nhiều - thật sự rất, rất nhiều - người có thể đánh bại cái cục nợ ồn ào này trong một nhịp tim, việc có người làm vậy trong khi dùng phong cách của bản thân hắn thì lại rất thú vị."
Leo cay độc liếc nhìn người bạn, rồi bỏ cuộc với vụ quảng cáo giữa giờ và gật đầu.
"Quả thật là vậy. Nên, ba người chúng tôi sẽ đi xem thử Tạp Chủng thật ra là ai, và cậu ta thật sự có khả năng gì..."
Sunny cảm thấy Đấu Trường có vẻ hơi kì lạ sau khi xử tên trẻ tuổi bận bộ giáp xanh. Những người Thức Tỉnh khác có vẻ như đang nhìn cậu chăm chú với chút bối rối...thậm chí là kinh ngạc.
Những khán giả người thật trên khán đài cũng vậy. Nhiều người đã đổi ghế để đến gần cậu hơn.
'Đám người này bị gì vậy? Hay là mình làm hơi quá và di chuyển quá nhanh?'
Nhưng không, cậu đã đo lường cú lao đó để nó không có vẻ quá mạnh mẽ. Có lẽ họ chỉ thích màn trình diễn đó? Sunny đúng là đã cho họ một buổi biểu diễn không tồi. Mà đó cũng không phải mục đích của cậu...
'Dù sao thì...sao không ai thách đấu mình? Đừng có lãng phí thời gian của tôi chứ! Lịch của tôi kín lắm!'
Đúng là không ai trong đám đông nhỏ mà vốn chờ đợi đến lượt có vẻ muốn bước về phía trước. Sunny buồn chán nhìn họ chăm chú trong vài phút, cố hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mới vài phút trước họ còn rất hăng hái mà, không phải sao?
Rồi, rốt cuộc có người đi về phía cậu, rút ra một thanh kiếm trông rất đáng gờm.
Tên kia bận bộ giáp tấm, với hình chạm khắc tinh xảo của lâu đài và bốn con rồng trang trí bề mặt đánh bóng. Hắn ta trông mạnh mẽ, cao quý, và kinh nghiệm.
'Mày. Đùa. Tao. Chắc!'
Lại cái phong cách đó...hắn ta rõ ràng cũng luyện cái phong cách chết tiệt kia!
Trong lúc Sunny nheo mắt lại, giọng nói của Mộng Cảnh thông báo:
"Đạo Sĩ Saifer thách đấu Tạp Chủng!"
Trước khi gã giáp tấm kia kịp tấn công, Sunny không hề khách sáo gõ mặt hắn bằng đốc thanh odachi, quét chân, và tàn nhẫn đâm mũi kiếm vào khe hẹp trên giáp mặt.
Trong lúc máu chảy ra từ mũ thép, giọng nói của Mộng Cảnh lại vang lên như sấm:
"Tạp Chủng chiến thắng!"
Gương mặt của đám đông hơi tái lại.
'Đám người này bị cái quái gì vậy?! Không có ai ở đây biết phong cách nào khác?!'
Trước khi Sunny kịp lau máu khỏi Rắn Linh Hồn, lại một đối thủ mới muốn thách đấu.
Tên này thì mặc một bộ áo choàng tơ xám.
"Gã Ngốc thách đấu Tạp Chủng!"
Tên khốn này thì dùng một cây kiếm saber nặng nề và...cũng dùng cái nghệ thuật chiến đấu đáng nguyền rủa kia!
Sunny phát ra một tiếng gầm trầm thấp và lao về phía trước.
Gã Ngốc hóa ra linh hoạt và hiểu biết hơn hai chiến binh trước đó. Hắn đã có thể bước sang một bên...tiếc là, đó chỉ là một cú đánh nhử. Trước khi hắn kịp sửa lại bước chân, thanh odachi đâm vào ngực và xuyên ra sau lưng hắn.
Sunny xé thanh trường kiếm khỏi cơ thể kẻ địch và bực mình lui lại.
Gã mặc bộ áo choàng tơ xám lung lay và nhìn chăm chú mảng đỏ trên bộ quần áo tơ của mình. Ngước lên nhìn Sunny, hắn yên lặng đưa lên ngón tay cái, rồi ngã vào cát trong cơn mưa tia sáng.
"Tạp Chủng chiến thắng!"
'Nguyền rủa mọi thứ! Mình có phải đến sân thi đấu chuyên nghiệp để tìm một đối thủ đàng hoàng?!'
Những người này không hẳn là chiến binh tệ...đặc biệt là ba người cuối...nhưng mắc cái quái gì mà tất cả bọn họ đều tương tự đến vậy?
Sunny nhìn quanh và phát hiện Đấu Trường đã im lặng đến ghê rợn. Mọi người đều nhìn cậu chăm chú với biểu hiện kì lạ.
'Đợi chút...đừng có nói là...'
Cậu cau mày sau mặt nạ, một nghi ngờ tồi tệ tiến vào đầu cậu.
'Cả...cả cái sân đấu này là chỉ dành cho những người luyện một phong cách duy nhất? Mình đã phá luật ngầm nào đó từ nãy đến giờ? Như vậy quả thật rất khốn nạn...không, đợi chút, không hợp lý. Mình đang dùng phong cách giống họ...'
Đột nhiên, một gương mặt quen thuộc lại gần cậu từ đám đông. Đó là tên trẻ tuổi bận giáp xanh. Đánh Đập Sư Tử hay gì đó...
'Không...ôi thần thành, làm ơn đừng! Mình không muốn đánh hắn nữa...'
Gã trẻ tuổi dừng lại cách Sunny vài mét, chần chừ vài giây, rồi hỏi bằng giọng nhẹ nhàng:
"Tạp Chủng, bạn tôi...nếu cậu không ngại tôi hỏi...cậu làm gì ở đây vậy, ý tôi là ở chiến trường nghiệp dư?"
Sunny trợn mắt đằng sau mặt nạ. Câu trả lời là rất đơn giản: cậu đến đây để học.
Nhưng đương nhiên cậu không thể nói thật như vậy. Và cậu đang quá bực mình để đưa ra lời nói dối sáng tạo.
Nhìn chăm chú tên trẻ tuổi, cậu cho phép Rắn Linh Hồn biến mất và lại trở thành hình xăm, rồi buồn bã nói:
"Ta đến để quên thứ đã học."
Đánh Đập Sư Tử chớp mắt vài lần, rồi hơi chuyển trọng tâm, rõ ràng là định rút kiếm.
'Đủ lắm rồi!'
Bật mình thở mạnh, Sunny ra lệnh cho Mộng Cảnh đưa cậu ra khỏi sân thi đấu và biến mất khỏi Đấu Trường trong màn mưa tia sáng trắng.
Leo ra khỏi buồng mô phỏng, cậu nhìn chăm chú nó với sự uất ức, rồi đột nhiên giật mình và dùng một tay giữ lấy tay còn lại.
"Không, không...chúng ta không muốn lặp lại tai nạn với cái tủ lạnh, nhất là với cái buồng xinh đẹp, sáng bóng, cực kì đắt tiền này...phải không? Phải! Mình nên...mình có lẽ nên đi lấy chút gió trời...thử lại lần sau, ở sân thi đấu khó hơn..."
Như vậy, cậu ném một ánh mắt cuối cùng đến cỗ máy công nghệ cao, và rời khỏi.
...Nhưng mà, thứ Sunny không nhìn thấy, là đám đông người Thức Tỉnh ở Đấu Trường, đều đang nhìn chằm chằm vào khoảng không mà cậu đã đứng một phút trước.
Leo Tấn Công cũng đang nhìn chăm chú, một biểu hiện đăm chiêu trên mặt.
Vài giây sau, hắn khẽ nói:
"Để...quên thứ đã học? Hở."
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 158 |